Nhìn thấy Huyết Dực Thú Vương sắp bay tới, Lưu Ngọc Huyền không dám chậm trễ vội vàng tiến lên hành đại lễ thuần phục, cả người nằm rạp xuống đất cúi đầu với Huyết Dực Thú Vương, phát ra tiếng gầm nhẹ thuần phục, còn mơ hồ có ý dâng lên tế phẩm nữa.
Lưu Ngọc Huyền vốn chỉ muốn gọi con của nó tới vì gã khá quen thuộc với con của nó, lúc đó không cần phải phiền phức như thế này làm gì, mà còn có thể giữ được hình tượng của gã nữa.
Nhưng không ngờ rằng Huyết Dực Thú Vương cũng đến, gã không dám sơ suất một chút nào, mạng nhỏ đương nhiên quan trọng hơn hình tượng rồi, ngộ nhỡ chọc giận Thú Vương thì nó chưa chắc đã nể mặt Đế Linh, có khi ăn cả gã cũng nên.
Còn đám Hàn Sâm sớm đã trở thành người chết trong mắt Lưu Ngọc Huyền, dù để bọn họ thấy trò hề của gã cũng không hề gì.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください