webnovel

Sân khấu

Thực ra thì, cậu không hề e ngại khi phải ra khỏi nhà. Đúng, cậu là một người sống tách biệt với xã hội và thích ở trong phòng hơn, nhưng khi cần thiết, cậu vẫn hoàn toàn có thể đi ra ngoài như bao người bình thường khác.

Dù lý do phải ra ngoài của cậu hôm nay khá khác thường so với những lần khác. 

"Anh nè, chúng ta sắp đến nơi chưa?"

Giọng một cô bé vang lên đâu đó bên trái của cậu. Cô vừa túm lấy tay áo cậu vừa háo hức bước đi, khác hẳn với những bước chân nặng nề và mệt mỏi của cậu.

"Sắp rồi."

Đáp lời bằng một câu cụt ngủn, cậu cứ thế bước đi trong tâm trạng hờ hững. Nhưng có lẽ cô bé không nhận ra tâm trạng chán đời của cậu. Vì khi nghe cậu nói vậy, cô liền nở nụ cười tươi rói. 

"Đây là lần đầu em đi rạp xiếc ở Nhật đó. Hồi ở nước ngoài em cũng đi nhiều lắm luôn ấy. Không biết xiếc ở Nhật thì có gì khác nhỉ? Ở đây có những tiết mục gì nhỉ? Anh có biết không? Nè, anh?"

Cô bé tuôn ra một tràng và liên tục đặt câu hỏi cho cậu. Cậu cũng chẳng biết phải làm gì ngoài việc ậm ừ trả lời lại cô. Việc bị hỏi dồn liên tục như vậy khiến một người chả mấy khi trò chuyện nhiều như cậu bị ngợp. Mặc dù người đang hỏi han cậu chỉ là một cô bé hơn 10 tuổi một chút.

Tiếp tục bước đi dưới sức nóng chưa từng thấy của mùa hè, mồ hôi cậu bắt đầu tuôn ra như thác. Cơ thể cậu nóng ran lên và cậu bắt đầu cảm thấy mỏi ở phần cổ chân và bàn chân.

Thực ra, với một người hiếm khi vận động như cậu thì việc phải đi bộ lâu như thế này tất nhiên khiến cho cậu cảm thấy mệt. Mặc dù quãng đường cậu vừa đi cũng không xa xôi đến thế.

Chân cậu bước đi một cách khó nhọc, trái ngược hẳn với cô em họ đang bước đi như thể dưới chân có lò xo.

"A! Em thấy rạp xiếc rồi! Ở ngay đằng kia kìa!"

Chân cậu như rã rời ra cho đến khi nghe được tiếng reo đó. Cậu thở hổn hển như thể vừa chạy một quãng đường dài. Rồi cậu ngước lên nhìn cảnh tượng đang trước mặt mình. 

Ẩn hiện sau những ngôi nhà khác, một khu trung tâm với kích cỡ không quá lớn hiện lên trước mặt cậu. Thoạt đầu nhìn, cậu cũng không nghĩ đó là một rạp xiếc. Thông thuờng, các buổi diễn xiếc sẽ được tổ chức tại một chiếc lều cỡ lớn với màu sắc sặc sỡ. Vậy nên việc chỉ nhìn thấy một nơi khá đơn điệu khiến cậu cảm thấy hơi bất ngờ.

Mà thực ra cũng không có gì khó hiểu lắm. Khu vực của cậu cũng chỉ là một tỉnh nhỏ, chắc chắn sẽ không thực sự coi trọng việc đầu tư cho xây dựng riêng một rạp xiếc.

Với lại, đi xem các buổi diễn xiếc cũng không thực sự phổ biến ở đây, ít nhất là theo như những gì cậu biết về nơi mình sinh sống.

"Đúng chỗ rồi đó anh! Hôm trước mẹ đã cho em xem ảnh chỗ này rồi! Chắc chắn không nhầm đâu!"

Cô bé quay qua và nói một cách tự tin khi nhìn thấy vẻ mặt bán tín bán nghi của cậu. 

Rồi hai anh em tiếp tục đi bộ thêm một chặng nữa, rồi bước lên các bậc cầu thang dẫn lên cửa chính. Cuối cùng, cậu và cô em gái bước vào một nơi trông giống như sảnh chính của khu trung tâm. 

Sàn nhà được lát đá trắng tinh khiết, xung quanh có các đồ trang trí và các biển thông báo được bài trí khá hợp lý, tạo nên một không gian rộng rãi và thoáng đãng.

Bao quanh sảnh có các cửa sổ lớn bằng kính, nơi có các tia nắng xuyên qua và soi sáng mọi thứ bên trong sảnh. 

'Ồ, chỗ này quy hoạch tốt đấy chứ, dù chắc chắn chưa thể so sánh với các thành phố lớn được.'

Sau khi tham khảo qua bản đồ toà nhà viết trên bảng ghi chú trên tường, cậu nhận thấy trung tâm này chia làm các khu vực biểu diễn khác nhau. Trong đó, quả thật là có các khu vực dành riêng cho các buổi diễn xiếc.

Ngoài ra còn có thêm các khu vực cho các tiết mục đàn, hát, múa ba lê và nhiều lĩnh vực âm nhạc khác.

'Tất nhiên... Khu vực mình sống chẳng có mấy kinh phí, nên phải gộp hết mấy lĩnh vực vào một chỗ là lẽ dĩ nhiên... Nhưng dù vậy cũng chẳng có mấy ai đến nhỉ...'

Thầm nghĩ như vậy, cậu liếc nhìn xung quanh và nhận ra chẳng có mấy ai ở đây cả.

Thực ra thì hôm nay là ngày thường, hầu hết mọi người đều sẽ bận bịu công việc, nên sẽ chẳng có ai rảnh để đến đây cả. 

'Thì... có ai rảnh đời như mình đâu mà..."

Nhưng vắng tanh vắng ngắt như thế này thì đúng thật là bất ngờ. Ngoài hai anh em cậu ra thì chỉ có một vài người khác, hầu hết là nhân viên của nơi này.

Cứ như vậy, cậu bắt đầu dẫn theo cô em gái vẫn đang hồi hộp ngoái nhìn xung quanh đến chỗ mua vé.

"Một vé người lớn, một vé trẻ em. Không phải thế này hơi rẻ sao?"

Khỏi cần đợi nhân viên bán vé trả lời, cậu liếc nhìn bảng giá rồi đưa tiền cho anh ta. 

Tuy hơi giật thột trước hành động của cậu, anh nhân viên sau đó mỉm cười và nhàn nhã đưa cho cậu hai tấm vé.

"Thì, nó vốn vậy mà."

Nói vậy với nụ cười mỉm ẩn ý, anh ta chỉ huớng cho hai anh em cậu để vào xem buổi biểu diễn. 

"Đó, đi lối đó."

Em gái cậu cầm lấy tấm vé thì tỏ ra vô cùng hào hứng và bắt đầu reo hò vui sướng, như thể sự chờ đợi của cô bé đã được đền đáp.

Anh bán vé thấy vậy liền cười nhạt và nói nhỏ khi cô bé không thể nghe thấy.

"Mà đừng trông mong gì mấy, chả có mấy ai vào xem đâu."

Cậu nhướn mày và nhìn chằm chằm với anh bạn kia, nhưng anh ta chỉ cười và không nói gì thêm. Thế là cậu đành phải gật đầu với anh chàng kia và bước theo cô em gái vào hành lang phía sau sảnh. 

Rốt cuộc, vẫn có đầy người thờ ơ với cuộc sống giống như cậu trên thế giới này, anh bán vé kia là một ví dụ khá điển hình.

Cậu thở dài một hơi. Cậu biết quá rõ cuộc sống vô vị ấy là như thế nào rồi.

Bước qua một quãng hành lang, cậu làm theo chỉ dẫn của anh chàng vừa rồi và đã đến được khán phòng nơi sẽ diễn ra buổi diễn xiếc.

'Khó tin thật đó, sao lại diễn xiếc ở chỗ này nhỉ?'

Lách qua cánh cửa đang mở hé dẫn vào bên trong, cậu nhìn một lượt khung cảnh xung quanh. 

Trần nhà bên trên khá cao lắp khá nhiều thiết bị chiếu sáng soi rọi những hàng ghế bên dưới, nhìn chung thì sức chứa cũng ở mức ổn, hoàn toàn có thể tiếp nhận số lượng khán giả lớn. 

Vậy nhưng bên trong lại chỉ có lác đác vài người đang ngồi chờ buổi diễn xiếc bắt đầu. Hầu hết đều là các phụ huynh dẫn con mình đến đây nhân dịp nghỉ hè.

'Anh à, mình kiếm chỗ ngồi thôi.'

Có cả tá hàng ghế dài như vậy mà chỉ có từng ấy người. Cậu không biết liệu mình đang bị lừa không nữa. Và cậu cũng thắc mắc tại sao em họ của cậu lại vẫn đang háo hức đến vậy, bất chấp việc bầu không khí cho một buổi diễn xiếc bây giờ là gần như không có.

Thở dài trong lòng cậu đành phải bước theo sau cô em đến hàng ghế ở phía sau hàng ghế đầu. Cậu ngồi phịch xuống và thả lỏng cơ thể, chân cậu dường như nhũn hết ra sau khi đi bộ cả một quãng đường.

 

Sau khi đã thoải mái trở lại, cậu bắt đầu nhìn lên sân khấu, nơi màn trình diễn xiếc chuẩn bị được bắt đầu.

Ở phía trên trần nhà của sàn diễn là một sợi dây được buộc chặt vào trần, ở phía cuối của dây là một chiếc vòng làm bằng kim loại khá lớn, đủ để một người trưởng thành chui lọt. Nhìn chung, dụng cụ biểu diễn khá sơ sài và đơn giản, không có gì quá đặc biệt.

Cậu bắt đầu cảm thấy nghi ngờ về chất lượng của buổi biểu diễn này, có lẽ cậu đã hiểu phần nào lý do chẳng mấy ai đến đây. Sự sốt ruột tích tụ dần trong cậu, khiến cậu cảm thấy mệt mỏi và chán nản.

Hay là cứ để em cậu ngồi đây xem buổi trình diễn, còn cậu sẽ đi dạo đâu đó giết thời gian cho đến khi xong xuôi.

Nghĩ như vậy, cậu định đứng dậy khỏi ghế, thế nhưng...

"Xin chào tất cả các khán giả thân mến, cảm ơn mọi người đã đến dự buổi biểu diễn hôm nay. Hôm nay nhóm chúng tôi rất vui mừng khi được đem đến cho mọi người màn trình diễn múa vòng trên không đầy cuốn hút của một trong những diễn viên xiếc tài năng nhất nhóm chúng tôi!"

"Chúng tôi xin giới thiệu! OMARU POLKA!"