webnovel

chương 8: Bạn tốt, bạn xấu

Cuộc đời cũng thật kì lạ, đôi khi cuộc đời biến đổi một con người từ xấu trở thành tốt, từ tốt trời thành xấu.

Ngày... Tháng... Năm...

Mới chuyển đến không bao lâu, Ngọc chưng hết quần áo vào đầy chật cái tủ duy nhất ở phòng, còn giăng ra khắp phòng. Hai người còn lại trong phòng dù không thích, nhưng cũng đành phải bỏ đồ vào vali. Đã thế Ngọc còn không biết điều, lôi người lạ về phòng ngủ cùng. Đã nhiều lần nhỏ nhẹ, nhưng cô ấy vẫn cố tình đem người về. Không chịu được cách sống của Ngọc, cuối cùng hai người cùng phải nói rõ với Ngọc:

- Ngọc! Đây là phòng chung, bạn không thể cho người lạ vào ở qua đêm. Lỡ họ là người xấu, lấy gì đó của chúng tôi thì sao?

Ngọc bực bội nói:

- Mấy thứ đồ rẻ tiền ấy chẳng ai thèm đâu. Tôi bỏ tiền thuê tôi, có quyền muốn cho ai ở thì cho. Liên quan gì đến mấy người?

- Chúng tôi cũng có quyền. Nếu bạn muốn cho người khác ở thì tìm chỗ khác mà thuê!

Sau ngày đó, Ngọc không mang người lạ về ngủ nữa. Nhưng cô vẫn đem những người đàn ông lạ về nhà chơi. Họ có những hành động quá mức trước mặt người khác, làm cho nó và Huyền xấu hổ phải đi ra ngoài.

Ngày... Tháng... Năm...

- Trời đất! Sao cục màng này to vậy?

- Hì hì hì - Chiến gãi đầu cười trừ nói: - Anh lỡ tay, không đếm cứ thế cho giấy vào.

Nó thở dài nhấc cục màng lên, có gì đó không ổn tay nó nhói một cái. Cánh tay bắt đầu sưng lên, ngón đeo nhẫn và ngón tay út bắt đầu không có cảm giác. Nó đau đớn, không thể tiếp tục làm gì nữa xin về và đi khám.

Tại bệnh viện,

Sau thời gian dài chờ đợi, cuối cùng nó cũng nhận được kết quả.

- Theo như phim chụp x-quang - Bác sĩ cầm phim chụp kết quả lên xem, rồi ông nhìn nó nói: - Cháu bị rạn một phần ba xương cánh tay. Bây giờ buộc phải bó bột. Cháu chuẩn bị đi!

Nó chợt buồn. "Chẳng lẽ cả mùa hè nó phải bó bột thế này sao?" Kỳ nghỉ hè ngắn ngủi cũng sắp qua đi. Nó cúi thấp đầu nói:

- Vâng, bác bó cho cháu với ạ.

Bó bột xong, nó trở về công ty xin nghỉ. Rồi ra tiệm cắt tóc, cắt đi mái tóc dài tới đầu gối của mình, nhìn tóc rơi xuống đất nó chảy nước mắt. Khó khăn lắm, nó mới nuôi được mái tóc này, giờ lại phải cắt bỏ. Vì bây giờ nó không thể tự gội đầu được nữa. Bộ tóc sẽ khiến nó vất vả hơn. Người thợ cắt tóc vừa cắt vừa xuýt xoa vì tiếc.

- Tiếc quá à! Mái tóc đẹp thế này mà phải cắt đi thật uổng phí!

Ngày... Tháng... Năm...

- Có ai sướng như mày không? Việc nhà không phải làm, quần áo không phải giặt. Lại có người cơm bưng nước rót tới tận miệng. Chẳng khác gì một bà hoàng.

Ngọc mỉa mai,

- Đúng vậy, mày gãy một tay đã như vậy, chứ hai tay thì không biết thế nào nhỉ?

Huyền phụ họa.

Nó lặng lẽ cúi đầu không nói, mới chỉ mới có bó bột được có hơn một ngày đã nghe những lời như thế. Nếu cả tháng không biết sẽ ra sao? Che giấu đi nỗi buồn, nó chỉ biết cười trừ. Bắt đầu từ lúc đó, sau khi tắm xong, nó lấy hai chân giữ quần áo, tay còn lại vó. Nó cũng tự nấu cơm, vo gạo xong, nó tì vào bụng rồi mang đi. Rau dùng chân và tay nhặt. Ngọc ngồi nhìn vẻ đắc ý, còn Huyền không biết do thẹn hay không. Cô ta bỏ ra ngoài lúc nó giặt đồ và nấu cơm đến muộn mới trở về đi ngủ.

Ngày... tháng... năm...

- Mày đang làm gì đấy? Đang bó bột mà làm như vậy bao giờ mới đỡ?

Muối nói khi vừa vào đã thấy nó đang cố phơi quần áo, Muối giằng lấy đồ từ tay nó giúp nó phơi đồ. Vào nhà muối thấy Ngọc đang nằm đó ngủ. Bực mình cô quát lớn:

- Cái bà kia! Lệ nó gãy tay, bà không biết giúp đỡ nó một chút hả?

Ngọc dửng dưng nhìn nó.

- Không phải việc của tôi, tôi không phải người hầu của nó.

Muối tính lao vào định đánh Ngọc nhưng nó cản lại.

- Muối đừng làm vậy! Người ta không muốn giúp, thì mình cũng chẳng cần. Với lại, mình vẫn còn làm được mà không đến độ phải nhờ đến người khác. Bạn đừng lo.

Muối bực dọc quát:

- Không lo cái gì! Tay chưa khỏi còn quặc quần áo. Cử động vậy làm sao mau lành. Từ giờ không phải làm nữa để đó tụi tui tới giúp.

Từ hôm đó, đám bạn Muối, Lan và Tú thay nhau tới giúp nó giặt đồ nấu nướng. Họ con đem bữa sáng và trưa tới cho cô trước khi đi làm.

Một ngày nọ, Yến bạn của Ngọc lao vào nhà.

- Ngọc có nhà không em?

- Không chị ạ. Chị tìm nó có gì không ạ?

- Chị mượn cái áo khoác của nó nhé?

Nói rồi không đợi Lệ đồng ý, Yến giật lấy chiếc áo khoác bò treo trên móc gần tường đi ra.

- Chị Yến! Em không thể cho chị mượn được đâu. Cái đó không phải của em, em không có quyền cho mượn.

Đuổi theo Yến mà không được, bậc thang hẹp, tay vịn lại nằm phía tay bị gãy khiến nó đi lại khó khăn.

Tối đến,

Ngọc về phòng, Lệ kể lại câu chuyện cho Ngọc nghe. Ngọc gầm lên:

- Sao mày không giữ áo lại cho tao? Cái áo đấy cả triệu bạc chứ ít à. (Ngày đó tiền rất có giá trị, lương tháng cao lắm được hai triệu. Nhưng với số tiền đó, bạn có thể mua được rất nhiều thứ.) Mày có biết con đó bỏ đi rồi không? Mày phải đền cho tao đi!

Nói rồi, ngọc lục túi cô lấy nốt số tiền còn lại của cô trong túi dơ lên nói: - Chỗ tiền này coi như bù vào cái áo. Coi như tao xui xẻo mới ở chung với đứa ngu như mày.

Nói rồi Ngọc đút số tiền vào trong túi và bỏ đi. Nó chỉ có thể nhìn số tiền cuối cùng của nó theo Ngọc rời đi. Nhiều ngày liền không trở về phòng.

Ngày...tháng ..... năm ....

Mới được 15 ngày, nó không chịu được nữa phần vì sốt ruột, phần vì không còn tiền, phần vì ngại mấy người bạn ngày nào cũng tới giúp. Nó tự ý tháo bột cánh tay của mình. Cảm giác tháo bột ra thật thoải mái, nhẹ nhàng.

Ngày... Tháng... Năm...

Sau hai ngày tháo bột, nó đã bắt đầu đi làm lại. Cánh tay bó bột vẫn còn rất yếu. Nó không đủ sức kéo cục màng lên giá đỡ. Thậm chí nó còn dùng cả chân đế đẩy. Buổi trưa,

Mọi người đi ngủ nó cũng cặm cụi làm. Đột nhiên Chiến vỗ vai và hỏi nó:

- Sao em không ngủ trưa? Làm làm gì nhiều cho mệt. Tay vừa mới đỡ, làm ít thôi không lại nứt xương thì sao?

Nó nói:

- Em mới đi làm lại, tay đau em không thể làm nhanh như mọi người. Nên em phải làm trưa cho đủ sản lượng. Không không đạt ngày lương.

Ngẫm nghĩ một lúc, Chiến nói:

- Vậy để anh giúp em.

Hai anh em vừa làm vừa nói chuyện. Chiến kể cho cô rất nhiều chuyện, anh cũng kể cả chuyện quá khứ của anh cho cô nghe.

.....