webnovel

Chương 40: Tự hỏi lương tâm

編集者: Nguyetmai

Rời khỏi sơn cốc, khi quay đầu lại chỉ nhìn thấy một vùng trời tối tăm, không một chút ánh sáng.

Bên ngoài sơn cốc là bình nguyên rộng lớn, dưới ánh sáng nhạt của bầu trời đêm, thế giới này đang lặng lẽ ngủ say. Hình bóng của Minh Triệt xé gió, lướt đi bên trên bình nguyên. Đi khoảng hai bước, cả người đột nhiên chui vào mặt đất.

Nơi hắn biến mất xuất hiện một tầng sương mù, khi hắn rơi xuống đất, vượt qua trận pháp mới có thể nhìn thấy hố trời khổng lồ xuất hiện bên trong bình nguyên.

Minh Triệt như một con dơi, bay xuống từ trên miệng hố, sau nửa canh giờ mới chạm đến đáy hố. Nhìn lên bầu trời vào thời điểm này, không trăng không sao, bóng đêm và miệng hố hòa làm một, không nhìn thấy rõ.

Hắn bay về phía vách tường đá dưới đáy, khẽ vỗ tay.

Trên vách đá hiện ra một cánh cửa.

Cánh cửa cao hơn mười trượng, những người đứng ở cửa bé nhỏ như một con kiến, ký hiệu màu xanh được khắc xung quanh cửa, sương mù màu xanh biếc bay mờ mờ. Chính giữa của cánh cửa là màu xanh lam, xanh lá cây, và tím, không có hình vẽ.

Minh Triệt bay vào.

Sau khi bóng người hắn biến mất bên trong, cánh cửa trở về trạng thái ban đầu.

Thế giới bên trong cánh cửa rất khác với núi Hắc Ma, như có linh khí thực chất đập thẳng vào mặt, hoa cỏ lá cây phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Những viên đá sáng được khắc thành hình những đám mây treo lơ lửng trên không, làm cho toàn bộ không gian chói lọi giống như ban ngày.

Bên trong dãy núi nhấp nhô trùng điệp, không thể nhìn thấy phía cuối cùng, các thác nước trong veo tạo nên từ linh tuyền được nhìn thấy khắp mọi nơi. Tòa cung điện trắng xóa được xây dựng trên ngọn núi cao nhất, tòa nhà xuất phát ở lưng chừng núi cao lên tới đỉnh vách đá, gần như chạm đến những vì sao trên trời.

Nếu Tiêu Liên Nhi đến đây, nàng nhất định sẽ phải trợn to mắt. Dưới đất là con đường rộng rãi được lát bằng tinh khoáng, hai bên đường là những cây đan đỏ rực kéo dài vô tận. Lá cây nở ra những đóa hoa màu vàng, điểm xuyến giữa rừng lá ấy là từng quả đan màu đỏ thẫm.

Minh Triệt ung dung bước đi trên đường, dường như hắn nghĩ tới điều gì liền đưa tay hái một quả đan xuống, cắn một miếng rồi nuốt ngụm nước ngọt lành đó xuống: "Một quả ta cũng không cho Thanh Phong."

Hắn bay dọc theo con đường lên ngọn núi, đáp xuống ban công ngay trên vách đá.

Một tấm thảm làm bằng da hổ trắng được phủ lên trên ban công, có một chiếc giường nhỏ ở đó. Minh Triệt mệt mỏi nằm lên, gối hai tay ra sau ót, thẫn thờ nhìn ra bầu trời đầy sao.

Một lúc sao, hắn nói: "Dì Hoa có đó không?"

Hoa Tri Hiểu phe phẩy chiếc quạt tròn bước ra từ bên trong cung điện, thướt tha đi đến: "Thiếu quân."

Minh Triệt vẫn tiếp tục nhìn trời, Hoa Tri Hiểu nhìn hắn chăm chú, nhẹ giọng hỏi: "Thiếu quân có tâm sự sao?"

"Ta đang suy nghĩ… Dư Quang thế nào rồi?"

Nguyên Anh Dư Quang đã trở lại núi Hắc Ma, bị thương rất nặng. Hoa Tri Hiểu cười nói: "Bế quan dưỡng thương tám năm, mười năm là tốt thôi. Thiếu quân không gặp được tiểu cô nương nên người cảm thấy thất vọng lắm phải không?"

Khóe miệng Minh Triệt hơi cong lên: "Muốn cầu xin cho Thượng Quan Tiểu Bạch thì khỏi đi, nếu như trung thu nàng ấy có thể lên Trúc Cơ, ta sẽ cho nàng ấy đến đỉnh Thiên Khung xem trò hay."

Chiếc quạt tròn che đi nửa gương mặt nhưng vẫn thấy được nàng ta đang cười trộm.

"Chắc chắn dì Hoa cũng có người trong lòng, nhưng đáng tiếc, ta còn nhỏ tuổi, không có may mắn được gặp."

Nàng ta đập cái quạt tròn lên người Minh Triệt không chút do dự: "Người thích nha đầu kia thì có gì đâu? Tại sao người còn trêu ghẹo dì Hoa hả?" Hoa Tri Hiểu ngồi bên mép ghế, quạt nhẹ cái quạt rồi nói: "Đó không giống như tính tình của thiếu quân."

Minh Triệt gượng cười nói: "Thanh Phong nói rằng nàng ấy chỉ mới mười tám tuổi, ta nghĩ, ta đã quá già rồi."

Hoa Tri Hiểu cười một tiếng, cười đến nỗi nhánh hoa cũng run rẩy theo: "Ôi thiếu quân, người đang chọc ta cười sao?"

Thấy vẻ mặt cứng đờ như khúc gỗ của Minh Triệt, Hoa Tri Hiểu khẽ thở dài: "Thiếu quân, người chỉ mới gặp qua mấy lần, có lẽ người chỉ cảm thấy một đệ tử Luyện Khí như vậy mà có thể bỏ mình giúp đỡ nên nhất thời cảm động thôi."

Minh Triệt lại nghĩ đến đêm sấm chớp bên trong bí cảnh hôm đó, lắc đầu nói: "Không phải là cảm động, là tức giận. Giận nàng ấy, cũng giận chính bản thân mình."

Hoa Tri Hiểu ngẩn người, dần dần cảm thấy thích thú, trong mắt lại ánh lên sự thương hại: "Không phải thiếu quân đã tặng nàng ta Lôi Kiếp Tâm rồi sao? Xem như hòa nhau. Thiếu quân trả lại nàng ta một mạng, không còn nợ nàng ta chuyện gì nữa. Thêm nữa, không tìm thấy Dịch Khinh Trần, suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Lòng thiếu quân sáng như gương, tội gì phải tự tìm phiền não."

Minh Triệt lặng đi không lên tiếng.

"Thiếu quân, Thanh Phong trưởng lão cố ý đến núi Hắc Ma để làm gì?" Hoa Tri Hiểu đổi chủ đề.

"Ông ta nghi ngờ Dịch Khinh Trần đang ở trong tay Ma Môn." Thần sắc Minh Triệt trở nên nghiêm túc: "Còn mấy tháng nữa là đến trung thu, Thanh Phong lo Ma Môn lấy Dịch Khinh Trần làm con tin, áp chế Nguyên Đạo Tông."

"Hừ!" Hoa Tri Hiểu bĩu môi khinh thường: "Nếu không phải muốn tìm kiếm Dịch Khinh Trần, Ma Môn sẽ coi trọng trận chiến với đại lục Thương Lan sao?"

"Ta cảm thấy… cưỡng chế hóa thần không phải là chuyện nhỏ. Dư Quang ném ngọc bài bản mệnh của Dịch Khinh Trần vào, Nhược Thủy đạo quân liền xuất quan triệu kiến Thanh Phong trưởng lão, không giống giai đoạn Nguyên Anh thoát khiếu Hóa Thần. Ta cảm thấy, có khả năng Nhược Thủy đạo quân tiến vào Hóa Thần đã bị thất bại."

Chiếc quạt trong tay Hoa Tri Hiểu rơi xuống đất. Nàng ta khom người nhặt lên, khẽ cười nói: "Nguyên Đạo Tông thiếu đi một cao thủ Nguyên Anh, vụ việc trung thu lại tăng thêm mấy phần thành công, chẳng phải sẽ càng tốt hơn sao?"

"Nhược Thủy đạo quân hóa thần thất bại… Dịch Khinh Trần còn sống. Nếu như không phải bị giam giữ thì nàng ta chắc sẽ tới điện Thiên Xu thăm dò. Đúng không?" Minh Triệt không chú ý đến sự khác thường của Hoa Tri Hiểu, hắn nhìn lên bầu trời đầy sao, mỉm cười nói: "Ta quyết định đến điện Thiên Xu ôm cây đợi thỏ. Xem xem có ai đến tìm Nhược Thủy đạo quân không."

"Ta đi cùng thiếu quân nhé?" Ánh mắt Hoa Tri Hiểu hấp háy không yên: "Không biết Nhược Thủy đạo quân có bế quan hay không, chưa biết chừng Dịch Khinh Trần đang ở điện Thiên Xu cũng nên?"

Minh Triệt ngồi thẳng dậy: "Dì nói phải. Tại sao ta không nghỉ đến chuyện đó chứ? Điện Thiên Xu đóng cửa mấy chục năm, mọi người đều nghĩ Nhược Thủy bế quan, không ai tiến vào, không chừng Dịch Khinh Trần được giấu ở điện Thiên Xu cũng nên. Chúng ta sẽ khởi hành đến Nguyên Đạo Tông."

Sương mù bay lên từ mặt đất.

Hàn Tu Văn bước đi một mình trong sương mù. Tiếng rồng ngâm ẩn trong sương mù, mỗi lần rồng ngâm quét đến, bước chân của gã lại xê dịch, nhẹ nhàng linh hoạt tránh đi.

Gã nhìn về phía trước, bước đi vững chãi.

Gã đã đợi hai ngày rồi, điện Thiên Xu vẫn không có động tĩnh gì.

Hàn Tu Văn hiểu rõ, nếu như Dư Quang ném ngọc bài vào điện Thiên Xu rồi bị Nhược Thủy đạo quân nhặt được thật, nhất định ông sẽ ngừng tu luyện, từ bỏ hóa thần, muốn xuất quan để làm sáng tỏ mọi chuyện.

Dư Quang thật sự đã ném ngọc bài vào điện Thiên Xu sao?

Nếu không phải, vậy bây giờ khối ngọc bài kia đang ở đâu?

Nếu đã phá vỡ kết giới bảo vệ để ném đồ vào trong điện, nhất định Nhược Thủy đạo quân sẽ phát hiện ra. Nhưng vì sao đến bây giờ vẫn không có động tĩnh gì?

Hàn Tu Văn không tiến vào điện Thiên Xu xem thử thì trong lòng vẫn rất lo lắng.

Gã đi những bước cuối cùng ra khỏi Tù Long Trận, ánh trăng chiếu lên gương mặt gầy gò của gã, sự đắc ý trong mắt vừa lóe lên liền biến mất. Đây chính là đặc quyền của chưởng giáo đạo quân, có thể sử dụng bảo vật trấn tông của Nguyên Đạo Tông.

Điện Thiên Xu gần ngay trước mắt, kết giới bảo vệ trong suốt hiện ra.

Gã bước đến cửa chính điện, giọng nói trầm thấp đau thương: "Sư tôn, người bế quan hơn tám mươi năm, Khinh Trần đã mất mười tám năm. Con sợ người thương tâm động đến cảm xúc nên vẫn không dám nói cho người biết. Mấy hôm trước, người trong Ma Môn lấy ngọc bài bản mệnh của nàng ấy đi, nói rằng nàng ấy vẫn còn sống. Trong lòng con vừa vui mừng vừa lo sợ. Chúng con đánh nhau ngay trên điện Thiên Xu, không biết có quấy rối đến người hay không. Con sợ Ma Môn sẽ tiếp tục phái người đến cắt ngang việc tu luyện của người nên đã bày Tù Long Trận bên ngoài điện Thiên Xu. Hai môn Ma và Đạo sẽ luận võ tại đỉnh Thiên Khung. Bất luận thế nào, Ma Môn cũng phải cho con một câu trả lời thỏa đáng. Con rất nhớ Khinh Trần, nghĩ đến việc nàng ấy bị giam ở Ma Môn mười tám năm, tim con lại đau như dao cắt. Sư tôn, con cũng nhớ người. Nếu như người ở đây, với thực lực của Nguyên Đạo Tông, bây giờ có thể đến núi Hắc Ma cứu nàng ấy. Đệ tử thật vô dụng, là chưởng giáo một tông nhưng lại không cứu được nàng ấy."

Giọng nói của gã nghẹn ngào, nghe rất thương tâm, gã đưa tay về phía cửa đại điện.

Kết giới phòng ngự sinh ra lực đàn hồi, đẩy gã ra.

Như thế này còn không kinh động đến người sao? Hàn Tu Văn lảo đảo lui ra, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất. Gã nhắm chặt hai mắt lại, cúi đầu, uể oải nỉ non: "Tu sĩ Nguyên Anh thì sao chứ? Chưởng giáo một tông thì sao chứ… ?"

Trong phòng luyện đan, thần thức của Nhược Thủy đạo quân nhìn thấy Hàn Tu Văn.

Ông cầm lấy ngọc bài bản mệnh của Dịch Khinh Trần, nhẹ nhàng vuốt ve. Gương mặt gầy gò khô héo, mái tóc bạc trắng bay phất phơ, chỉ có đôi mắt ông là lấp lánh ánh sáng.

Kết giới phòng ngự bảo vệ cửa lớn đột nhiên xuất hiện một khe hở.

Trong thần thức của Hàn Tu Văn vang lên giọng nói uy nghiêm của Nhược Thủy đạo quân: "Vào đi."

Trong lòng gã lo sợ, âm thầm đề phòng, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ mừng rỡ như điên: "Sư tôn, người… người xuất quan rồi sao?"

Gã bay vào điện Thiên Xu.

Một đạo thần thức mang theo uy áp từ trên trời giáng xuống.

Tu sĩ Nguyên Anh viên mãn dùng thần thức trấn áp Hàn Tu Văn khiến gã e ngại trong lòng. Gã càng dè đặt hơn, vén áo bào, quỳ rạp trên đất, trong lòng khẩn trương đến cực điểm: "Sư tôn! Xin người hãy xuất quan cứu Khinh Trần trở về!"

Trong thần thức vang lên giọng nói của Nhược Thủy đạo quân: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Mười tám năm trước…"

Hàn Tu Văn mở miệng kể lại, mười tám năm trước, thần thức trong ngọc bài bản mệnh của Dịch Khinh Trần tan biến. Gã còn cố ý đến Bắc Mạc mấy năm để tìm nàng, cho rằng nàng đã gặp bất trắc lúc lịch luyện nên thương tâm không dứt.

Mấy ngày trước, phát hiện nội gián ẩn trong Nguyên Đạo Tông, trong lúc đánh nhau, người đó dùng thần thức nói cho Hàn Tu Văn biết rằng Dịch Khinh Trần chưa chết, có ngọc bài bản mệnh của nàng làm chứng, nàng đã rơi vào tay Ma Môn.

"Sao có thể như vậy được!" Trong thần thức, Nhược Thủy đạo quân tức giận gầm lên.

Thần thức mạnh mẽ đè ép lên trái tim của Hàn Tu Văn, gã căng thẳng ngã xuống đất, kêu một tiếng thê lương: "Sư tôn, là Tu Văn vô dụng! Là chưởng giáo tông môn nên con không dám lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, sợ ảnh hưởng xấu đến uy nghiêm của chưởng giáo! Chỉ có khi đêm về… Sư tôn, cầu xin người xuất quan cứu Khinh Trần trở về!"

Bên trong phòng luyện đan, ngón tay thon gầy của Nhược Thủy đạo quân chậm rãi vuốt ve miếng ngọc bài, ánh mắt mỉa mai.

Xin ông xuất quan đến Ma Môn cứu Khinh Trần ư? Trên đời này không ai rõ hơn Hàn Tu Văn rằng ông rất thương Khinh Trần.

Gã đang thử thăm dò ông. Nếu không đi, gã sẽ nghi ngờ ông tiến vào Hóa Thần thất bại. Nếu đi, gã sẽ đổ chuyện Khinh Trần mất tích lên đầu Ma Môn. Còn gã sẽ tiếp tục đóng vai chưởng giáo đạo quân ôn nhu thâm tình, quang minh lẫm liệt trước mặt mọi người.

Đây là một ván cờ đấu trí giữa hai bên. Nhược Thủy đạo quân cười. Ông sống lâu hơn Hàn Tu Văn mấy trăm năm, nhất định ông sẽ không thua.

"Tới đây trong đêm mới không có người thấy màn kịch của ngươi phải không?" Trong đầu vang lên giọng nói chế giễu của Nhược Thủy đạo quân.

Nghe đến đây, đôi đồng tử của Hàn Tu Văn phóng to ra, gã thê lương nói: "Sư tôn! Tu Văn đối với Khinh Trần rất thực lòng…"

"Từ khi ngươi kết anh thành công, ngươi đã không còn gọi ta là sư tôn nữa. Hàn Tu Văn, ngươi không cần đóng kịch nữa! Tại sao ta lại thu nhận đồ lòng lang dạ thú như ngươi làm đồ đệ chứ! Ngươi có dám nói mười tám năm trước ngươi chưa từng gặp Khinh Trần hay không?" Nhược Thủy đạo quân ngắt lời gã.