Lạc Thần Hi giật mình một cái.
Trực giác của động vật nhỏ nói cho cô biết, nếu như cô từ chối lão sói xám này, cô sẽ chết rất khó coi.
Thế nhưng, cô không sợ, vẫn nói: "Không được, em không thể xuất ngoại với anh được."
"Em nói cái gì?!"
Mục Diệc Thần không nghĩ đến, cô thật sự có ý kiến.
Có ý kiến cũng được, lại còn dám nói ra!
Cả ngày hôm qua không dạy gia quy cho đồ ngốc này, cô ấy liền muốn bay lên tận trời có phải không?!
Lạc Thần Hi kiên trì nói: "Thật sự em không thể đi theo anh được. Em đã nói chuyện với Thịnh tổng xong rồi, thứ hai em phải đi tham gia một cuộc phỏng vấn."
"Phỏng vấn? Phỏng vấn gì?" - Mục Diệc Thần nhíu mày.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください