Lạc Thần Hi lấy làm hoảng sợ.
Cô còn chưa kịp mở miệng, điện thoại di động của cô đã bị người đàn ông sau lưng lấy đi.
Mục Diệc Thần nhìn màn hình, nhìn thấy trên màn hình hiện hai chữ "Thịnh tổng" thật to, lông mày lập tức nhíu lại.
Hắn cầm điện thoại giơ lên bên tai, môi mỏng hơi cong lên "Thịnh Dục, thật khó cho cậu khi đã trễ thế này còn gọi điện đến đây, cẩu độc thân ban đêm chỉ có thể chăm chỉ làm việc, thật đáng thương. Tôi và phu nhân tôi phải nghỉ ngơi rồi, xin lỗi không tiếp được."
"Mục Diệc Thần, anh làm gì thế? Mau trả điện thoại lại cho em!"
Lúc này Lạc Thần Hi mới phản ứng lại được, quay người nhón chân lên, muốn cướp lại điện thoại di động.
Thế nhưng, Mục Diệc Thần vừa nói dứt lời với Thịnh Dục liền dập máy ngay lập tức, còn tiện tay ném điện thoại lên ghế salon.
"Mục Diệc Thần, anh… Sao anh có thể bá đạo như vậy được! Em đang gọi điện thoại mà!" Lạc Thần Hi nhìn hắn chằm chằm.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください