Mục Diệc Thần cố nén cơn giận muốn đấm Bạc Thế Huân một đấm: "Mắc mớ gì tới cậu?"
Bạch Thế Huân vui vẻ: "Làm sao lại không liên quan đến tôi? Ai bảo cậu cùng Lạc Thần Hi hằng ngày đóng phim tình cảm, cùng nhau ngược chó, cậu cho rằng chó không có suy nghĩ? Lại nói, cậu trước mặt chúng tôi tình cảm còn chưa tính, lại còn tình cảm đến trước mặt ông bà già tôi. Hại tôi hằng ngày bị ông bà già đuổi theo sau mông giục kết hôn! Cậu hại người nha!"
"Hiện tại thì tốt rồi? Tôi nói rồi, tình yêu càng đẹp đẽ càng dễ chia tay!"
Nghe thế Mục Diệc Thần cũng nhịn không được nữa, trực tiếp vung một đấm về phía Bạch Thế Huân.
Bạch Thế Huân vội vàng lui lại, nhưng vẫn chậm một bước.
Nắm đấm đảo qua cằm hắn, hắn bị đau nhức một hồi.
"Tôi thèm vào! Mục Diệc Thần, cậu đánh thật?"
Bạch Thế Huân phản ứng đầu tiên là tìm cái gương từ trên quầy bar, soi đi soi lại đến đau lòng.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください