Chị Trần khó xử: "Thế nhưng phu nhân, đại thiếu gia nói là cậu ấy có việc ra ngoài xã giao…"
"Xã giao cái gì mà xã giao? Lời này có thể lừa gạt được mọi người nhưng không thể lừa được ta? Nó đã cố ý như vậy, được, nhanh đi gọi điện thoại!" Đàm Nguyệt Như thúc giục nói.
Lạc Thần Hi thấy thế, vội vàng ngăn cản.
"Mẹ, thật sự không cần gọi anh ấy. Diệc Thần không về, nhất định là có việc bận rộn. Mẹ đừng làm ảnh hưởng công việc của anh ấy. Đây đều là tại con, mẹ đừng nói anh ấy."
Lạc Thần Hi nói hết lời mới có thể khuyên nhủ Đàm Nguyệt Như.
Cô ăn cơm vội vàng rồi trở về phòng ngủ.
Nói thật, Mục Diệc Thần không về, cô thật sự có chút thoải mái trong lòng.
Bởi vì bây giờ cô còn chưa chuẩn bị kĩ càng, không biết làm sao để đối mặt với Mục Diệc Thần.
Hôm nay ở bệnh viện kiểm tra, nhận được kết quả chẩn đoán "vô sinh". Ngoài mặt Lạc Thần Hi không thể hiện gì nhưng trong lòng lúc nào cũng tự hỏi bước kế tiếp phải làm gì đây.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください