Mục Diệc Thần nhíu mày: "Không phải như tôi nghĩ?''
Bạch Thế Huân hơi lộ vẻ xấu hổ: "Chính là... tuyệt đối không phải là tôi đang theo đuổi Phương Tử Thiến...''
''A...? Vậy sao?'' Mục Diệc Thần tỏ rõ vẻ không tin: "Cậu không theo đuổi Phương Tử Thiến, vậy vì sao lại cố ý chạy đến từ thành phố T, chỉ vì cô ta cho cậu leo cây?''
''Không... Không sai, bản thiếu gia hẹn cô ta, đó là vinh hạnh của cô ta, vậy mà cô ta còn dám lỡ hẹn! Đương nhiên là tôi muốn đuổi theo dạy dỗ cô ta rồi! Nếu không thì, về sau cô ta chẳng phải là càng hếch mũi lên mặt rồi hả?''
Mục Diệc Thần liếc cậu ta một cái, cười như không cười.
''Người phụ nữ không biết điều như vậy, quả thật là thiếu dạy dỗ!''
Bạch Thế Huân nhẹ nhàng thở ra: "Cậu có thể hiểu tôi vậy thì tốt rồi...''
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください