Lạc Thần Hi bế Đường Đường đi rồi, cơn giận của Mục Vi Vi còn chưa tiêu tan liền té lên đệm ghế salông.
Mục Diệc Lăng miễn cưỡng ngáp một cái, "Tốt rồi, mọi người đều đi rồi, em có bực mình cũng vô dụng thôi, chuẩn bị đến trường…Anh hai!
Ánh mắt của hắn đảo qua hành lang của lầu hai, thình lình phát hiện ra, không biết Mục Diệc Thần ra khỏi thư phòng từ lúc nào, anh đứng ở lầu hai, từ trên cao nhìn bọn họ.
Trong lòng Mục Vi Vi có chút hồi hộp.
Những lời người phụ nữ lẳng lơ kia nói chắc anh hai của cô không nghe thấy được chứ?
"Mục Vi Vi, gan của em bây giờ lớn nhỉ, anh cấm túc em, em còn muốn lén lút chạy ra ngoài sao?"
Âm thanh lạnh lùng của Mục Diệc Thần nhẹ nhàng vang lên.
Mục Vi Vi không đáp lại được.
Tiêu rồi, anh hai của cô thật sự nghe được rồi!
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください