Lạc Thần Hi quay đầu lườm hắn một cái, "Mục Diệc Thần, anh làm cái gì vậy hả?"
Hạ Cẩn Tư ngoài ý muốn nhíu mày, cũng không có vẻ lúng túng.
Ung dung không vội mà thu tay về.
Lúc này, quản gia của Bạch gia bỗng nhiên đi đến giữa phòng tiệc, cao giọng tuyên bố: "Các vị khách quý, hoan nghênh mọi người đến Bạch gia. Để mừng thọ chín mươi tuổi của Bạch lão gia, thì đại tiểu thư của chúng tôi cố ý chuẩn bị một tiết mục biểu diễn. Mời lão gia và các vị khách quý thưởng thức."
Nghe nói như thế, thì vẻ mặt của Bạch Thế Huân mang vẻ khiếp sợ.
"Tình huống gì vậy? Em gái của tôi lúc nào thì trở nên hiếu thuận như vậy chứ? Biểu diễn cái gì? Sao tôi lại không biết vậy chứ?"
Chẳng qua, Bạch lão gia ngược lại rất vui vẻ, gật đầu liên tục, "Được, đứa nhỏ này có lòng! Nhanh chóng bắt đầu đi!"
Các vị khách đều than thầm Bạch Tâm Hinh thật hiếu thuận.
Tự giác lui về phía sau, chừa lại khoảng trống ở giữa phòng tiệc.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください