"Dĩ...dĩ nhiên!"
Tên phóng viên chống lại ánh mắt lạnh như băng của Thịnh Dục, bỗng cảm giác sau lưng có hơi lạnh.
Nhưng hắn ta vẫn cố gắng ra vẻ bình tĩnh, cố sức gật đầu.
Cho dù Thịnh Dục biết Bruno, chắc bây giờ cũng không thể gọi điện thoại kiểm chứng chứ?
Sự thật chứng minh hắn ta đoán đúng, Thịnh Dục quả thật không tìm di động, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn ta gật đầu, nói: "Rất tốt!"
Sau đó, anh ta không tiếp tục tranh luận với phóng viên, ngoảnh lại nói chuyện với người bạn ngoại quốc bên cạnh.
Thấy vậy, tên phóng viên âm thầm thở phào một hơi.
Xem ra ngay cả Thịnh Dục cũng không thể phản bác hắn ta, thái độ này rõ ràng là không đáp trả được nên chỉ có thể nhận thua.
Lần này, Lạc Thần Hi thật sự xong đời rồi...
"Khụ khụ, Tinh Thần tiểu thư, mời ngài tự trả lời vấn đề mà tôi vừa đặt ra..."
Phóng viên chĩa mũi nhọn về phía Lạc Thần Hi một lần nữa.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください