Phó Lâm Sâm không cam tâm cứ như vậy trở về, nghĩ nghĩ, lại nói: "Cái đó ...không biết Thần Hi lúc nào trở về? Cha của tôi còn bảo tôi mang một chút lễ vật cho cô ấy, tôi muốn tự mình giao cho cô ấy."
Anh ta ý đồ muốn tự mình đưa Lạc Thần Hi ra nơi này quá rõ ràng.
Đàm Nguyệt Như nhíu nhíu mày, khổ sở vì không có cách nào trực tiếp cự tuyệt anh ta.
Thế nhưng Mục Vi Vi cũng không bình tĩnh được như vậy, nghe lời này một cái, trực tiếp từ trên ghế salon đứng lên, trừng mắt nhìn Phó Lâm Sâm, mở miệng.
"Phó Lâm Sâm, anh đến cùng có nghe hiểu người khác nói chuyện không ? Mẹ tôi mới nói, chị dâu sẽ không nhận anh làm anh trai! Anh cũng không nghĩ một chút, chị dâu thông minh xinh đẹp như vậy lại có thể làm con trai hay con gái đều tuyệt mỹ, anh thì sao? Anh ..."
"Khụ khụ, khụ khụ!" Đàm Nguyệt Như chau mày, liên tục ho khan.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください