Phó Lâm Sâm mặc trên người một chiếc áo khoác màu đen được cắt may vừa vặn. Một khuôn mặt anh tuấn giống như kiệt tác hoàn mỹ của tạo hoá, cánh môi hơi mỏng có chút vểnh lên mang phong thái tao nhã của một quý công tử giàu sang.
"Anh...anh...anh..."
Mục Vi Vi giống như con mèo bị kinh hãi nhảy dựng lên, cô nàng dùng tay chỉ vào người đàn ông trước mặt.
Bởi vì quá kinh hãi nên một câu hoàn chỉnh cô nàng cũng không nói được.
Trong lòng Mục Vi Vi vừa thầm cảm thấy may mắn, sau khi đi nước M về sẽ không phải gặp lại Phó Lâm Sâm, không ngờ được mới qua vài phút đồng hồ đã đụng mặt!
Vậy mà đàn ông đáng ghét này cũng xuất hiện ở sân bay!
Phó Lâm Sâm từ trên cao nhìn xuống chỗ cô nàng, nhẹ gật đầu nói: "Mục tiểu thư, đã lâu không gặp."
Mục Vi Vi giống như bị điểm huyệt, rốt cuộc cũng tìm lại được giọng nói của bản thân, không tránh được nghẹn ngào kêu to: "Phó Lâm Sâm! Sao anh lại ở chỗ này?"
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください