Sớm biết như vậy, cô ta đã nói hết mọi chuyện ra trước rồi!
Có lẽ đó sẽ gây được hứng thú cho Lạc Thần Hi, tạm thời giữ được cái mạng cho cô ta.
Nhưng bây giờ….
Cô ta liều mạng giãy giụa, lại không thể phát ra được một chữ, bị cưỡng ép kéo đi.
Mấy người Trác Phong cũng lui ra ngoài.
Lạc Thần Hi nhìn Lạc Thần Tâm bị người kéo đi, không nói gì, thế nhưng, lông mày có chút nhíu lại.
Mục Diệc Thần thấy thế, đưa tay ôm cô vào lồng ngực "Vợ ngốc, em đang suy nghĩ gì thế? Sẽ không cho rằng Lạc Thần Tâm sẽ nói ra bí mật lớn gì đó chứ? Cô ta có thể biết được bí mật gì? Cùng lắm cũng chỉ vì tính mạng mình mà cố ý bịa ra vài lời lừa gạt người khác thôi."
Lạc Thần Hi mấp máy môi: "Em biết, em biết cô ta chắc chắn là gạt em.. Thế nhưng, cô ta nói chuyện cũng đã nhắc nhở em, tại sao Lạc An Quốc không cần cả cốt nhục của mình? Tại sao trên đời này lại có người cha nhẫn tâm như vậy?"
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください