Bạch Thế Huân vốn đang trong tình trạng mất máu quá nhiều nên vô cùng suy yếu, vừa rồi gắng sức chống đỡ thân thể đánh người, thể lực liền hoàn toàn toàn cạn kiệt.
Hiện giờ, lại bị bọn sát thủ đánh tàn nhẫn một trận, rất nhanh liền không thể phát ra tiếng nổi nữa, không nhúc nhích mà co quắp trên mặt đất.
Phương Tử Thiến chỉ cảm thấy trái tim của mình đều bị xé rách thành hai nửa.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được Bạch Thế Huân đã đến tình trạng như này rồi, vậy mà còn liều mạng vì cô!
Nghe thấy từng đợt tiếng đánh truyền đến bên tai, tim Phương Tử Thiến như bị dao cắt, hét rầm lên.
''Đừng, Đừng đánh nữa! Cầu xin các người, đừng đánh nữa! Buông anh ấy ra, mau buông anh ấy ra!''
Đáng tiếc, chút tiếng nói ấy của cô, căn bản là không khiến bọn sát thủ chú ý tí nào.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください