"Hạ tam thiếu, nếu không tôi..." Lạc Thần Hi nghĩ nghĩ, mở miệng lần nữa.
Nhưng mà, một lần nữa bị Mục Diệc Thần lạnh giọng cắt ngang: "Đủ rồi, đồ ngốc, vừa rồi cảnh cáo em, em hoàn toàn không nghe lọt sao? Không cho phép em đi làm mồi nhử!"
"Thế nhưng hiện tại đây là biện pháp duy nhất rồi?"
Lạc Thần Hi không hề nghĩ tới, thái độ của Mục Diệc Thần kiên quyết đến vậy.
Cô nhìn sang khuôn mặt lạnh lùng của Mục Diệc Thần, đưa tay ra bắt lấy cánh tay hắn: "Mục Diệc Thần, anh hãy để em thử xem? Anh cũng không hi vọng người anh em tốt nhất của mình gặp nguy hiểm đúng không? Hơn nữa, em cũng không phải là thiếu nữ yếu đuối, em có thể bảo vệ tốt chính mình..."
"Nghĩ cũng đừng nghĩ tới!" Mục Diệc Thần trợn mắt lên giận dữ nhìn cô: "Nói thêm câu nữa, anh sẽ mang em về nước!"
"Anh...!"
Lạc Thần Hi chán nản.
Cô đương nhiên hiểu được, Mục Diệc Thần là lo lắng cho cô.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください