Chân mày Lạc Thần Hi nhíu lại càng chặt hơn.
Gương mặt của La Tú Đệ đã có dấu vết tuổi tác, lại trang điểm đậm như vậy, vốn đã rất khó coi.
Đã vậy, nhìn nụ cười giả tạo bà ta, vẻ hiền từ giả dối trên gương mặt trước giờ luôn cay nghiệt tạo nên sự khác biệt rõ ràng.
Nhìn thế nào cũng thấy không hài hòa.
Hơn nữa, La Tú Đệ nói cũng thật hay.
Nhớ cô?!
Hai tháng trước, vì muốn lấy tủ bảo hiểm mà mẹ lưu lại mà cô quay về nhà tổ họ Lục ở thành phố B một chuyến, tính đến nay cũng không lâu cho lắm.
So ra, lúc cô bị đuổi khỏi nhà, đi biền biệt suốt bốn năm trời, lúc đấy sao không có ai nói nhớ cô?
Trong lòng Lạc Thần Hi cũng hiểu đôi chút, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo: "Bà La, nếu nhớ không lầm thì tôi đã bị đuổi khỏi nhà họ Lục, ngày trước lúc tôi đến thành phố B, bà cùng cô Lục còn liên tục nhắc đi nhắc lại chuyện này, sao giờ lại quên chứ? Nếu đã cắt đứt quan hệ, sao mấy người lại là nhà ngoại của tôi được?"
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください