webnovel

Đóa Hoa Mặt Trời (1)

Điệp Di ngồi trên băng ghế dài trong hành lang của bệnh viện, mắt cô dán lên tấm kính trước mặt, một cơn mưa như trút nước bên ngoài, những giọt nước mưa chảy dài trên kính tựa như nước mắt ai đang lăn trên gò má.

Một bộ quần áo bệnh nhân với cái áo khoát len dày, tay áo dài che đi bàn tay thâm tím đầy những vết kim, cái mũ trên đầu che đi mái tóc đã rụng gần hết do quá trình hoá trị, tâm trạng như hoà vào với cơn mưa đêm ngoài kia.

"...Xin lỗi, tôi có thể ngồi ở đây được không?"

Cô cứ mải mê theo đuổi những suy nghĩ riêng mà không chú ý đến có một người đã đến bên cạnh mình từ lúc nào, Diệp Di nhìn anh cười rồi nhíc qua một tý nhường chỗ cho anh.

" Anh tên Hoàng, 24 tuổi, mắc ung thư dạ dày đã 4 năm. Còn em? " Hai người ngồi cạnh nhau, im lặng một hồi lâu anh mới lên tiếng bắt chuyện. Giọng anh khàn khàn trầm ấm, thật sự khiến người khác rất thiện cảm, cho dù là lần gặp đầu tiên.

" Em tên Diệp Di, 21 tuổi, mắc ung thư máu, chỉ mới được phát hiện hai năm trước."

Anh nhìn bàn tay thâm tím của cô, " Em làm hoá trị à?"

" Phải, đây là lần thứ ba.". Cô kéo tay áo, xoa xoa mu bàn tay đầy những vết kim rồi kéo mũ trên đầu xuống, vuốt mái tóc thưa thớt, cười xoà, " Tóc cũng rụng nhiều rồi."

Anh đưa bàn tay gầy guộc, nhợt nhạt vuốt tóc cô, " Tóc em đẹp lắm." Rồi kéo nón của mình xuống, đầu anh chẳng còn tóc nữa,"Anh đây xạ trị đã là lần thứ 7 rồi."

Anh đưa bàn tay nắm lấy tay cô. Bàn tay xanh xao gầy guộc của anh lại hợp với bàn tay đầy những vết kim của cô đến lạ. Trong bệnh viện, dưới một cơn mưa đêm, giữa họ, những con người phải đấu tranh từng ngày để được sống, đã xuất hiện một thứ tình cảm đẹp đẽ biết chừng nào.

........

Đất trời của thành phố này đã vào thu, chẳng còn những cơn mưa xối nước, chẳng còn những ngày nắng oi bức. Thu về mang theo bầu trời xanh cao có gió heo mây, một chút không khí lạnh của những ngày cận đông. Đất trời phủ một nét đẹp dịu dàng đầy thơ mộng.

Cô ngồi trong công viên đợi anh, ngắm nhìn những chiếc lá vàng rơi, nhìn lũ trẻ con vui đùa, nhìn dòng người hối hả trở về nhà sau một ngày lao động vất vả, cô nhìn tất cả bằng ánh mắt trìu mến nhất, nâng niu nhất, như muốn khắc thật sâu những hình ảnh đẹp đẽ đó vào trong tâm trí.

Phía xa kia, bóng hình quen thuộc đang tiến đến cô mỗi lúc một gần. Anh đến, đưa cho cô một cái hộp giấy, bên trong là một cái bánh ngọt với nhiều kem tươi kèm theo một quả cherry ở bên trên.

Vừa thấy cái bánh, Diệp Di liền quay qua nhìn anh bằng đôi mắt phát sáng, miệng cười tủm tỉm đầy nịnh nọt, " Cho em à?"

Anh nhìn cô rồi phì cười, nhịn không được mà đưa tay véo má cô một cái, " Ừm"

Cô chẳng hề kiêng nể, mở hộp , múc từng miếng to cho vào miệng, ăn vô cùng ngon lành. Miếng cuối cùng mà cô chừa lại chính là quả cherry đỏ mọng kia, lấy tay cầm lấy cuốn quả, đưa lên lắc lư rồi cho vào miệng nốt. Một cái bánh đã được Diệp Di sử lý vỏn vẹn trong khảng thời gian chưa đầy 10 phút.

Sau khi đánh chén xong, cô xoa xoa bụng, tâm trạng vô cùng tốt, đối với cô bây giờ cả thế giới đều là màu hồng.

Minh Hoàng đưa nước cho cô, dùng khăn tay lau đi một chút kem còn dính trên mặt cô, " Thật là, một cái bánh đã có thể khiến em thoã mãn thế sao?"

" Xí, anh không biết đâu, trước kia vì em muốn được làm người mẫu nên chẳng bao giờ dám ăn mấy thứ này đâu, bây giờ chẳng cần nữa sao lại không ăn cho thoã thích chứ."

Anh ân cần chỉnh áo mũ lại cho cô rồi nhìn ra xa xăm," Di Di"

" Dạ?"

" Em có sợ chết không?"

Với câu hỏi này, cô chần chừ hồi lâu, " Chết, nếu mà nói không sợ là đang nói dối, nhưng đối với em bây giờ, sống hay chết cũng không quan trọng...". Cô quay sang nắm lấy tay anh, nhìn vào mắt anh," Nếu bây giờ phải chết, em không Có gì để hối tiếc, nhưng nếu được chọn, em muốn sống tiếp."

...

Nắm tay nhau cùng đi dạo. Cùng nhau làm những công việc thiện nguyện. Cùng trồng hoa, cùng nằm trên đồi, cùng trị liệu, cùng kiên cường tiến về phía trước.

Họ cứ như vậy, trải qua những tháng ngày vui vẻ đầy ý nghĩa, tình yêu giữa những con người đứng trước cái chết dù mong manh nhưng lại vô cùng đẹp.

Đẹp vì nó tinh tuý, một thứ tình yêu chẳng mưu cầu, chẳng ràng buộc, họ chỉ yêu là yêu, thế thôi.

9 tháng trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, hạ lại về mang theo nắng ấm và hoa trái ngọt ngào về với con người.

Diệp Di ngồi trong tiệm bánh ngọt, tay cầm hộp bánh, nhìn ra bên ngoài, trong lòng nặng trĩu. Cô đã ngồi đây suốt ba tiếng đồng hồ rồi, từ lúc nắng còn vương đến khi tắt lịm, ánh đèn đường bật lên, đường phố vẫn nhộn nhịp như thế mà sao trong lòng Diệp Di lại vắng lặng, trống trãi vô cùng.

Minh Hoàng đã ở bệnh viện suốt một tuần liền rồi, từ lúc Diệp Di vô tình nghe bác sĩ nói anh không thể qua khỏi, cô không muốn đến đó nữa, cô không muốn gặp anh nữa, cô, trên đời này ghét nhất là biệt ly.

Diệp Di không muốn gặp anh, cô không muốn đau lòng, cô muốn quên đi anh mà sao lại khó khăn đến thế, hình bóng anh cứ quẩn quanh trong đầu cô, làm trái tim Diệp Di cứ nhói lên từng hồi. Cô muốn gặp anh, cô muốn ôm lấy anh và giữ anh lại bên cô mãi mãi.

Cầm hộp bánh ra khỏi tiệm, Diệp Di cứ đi, đầu óc cô trống rỗng, chẳng biết đi về đâu, cứ bước từng bước nặng nhọc rồi đến trước bệnh viện lúc nào cũng không biết. Ngước lên nhìn toà nhà cao, người ra vào tấp nập, tiếng còi xe cấp cứu ing ỏi chói tai, ở nơi đây, cô và anh hằng ngày chơi đùa với lũ trẻ, trò chuyện với mọi người, những kỉ niệm rất vui. Nhưng cũng chính nơi đây, họ đã phải chịu bao nhiêu đau đớn, đã phải chiến đấu thế nào để được sống. Tất cả mọi thứ, Diệp Di đều nhớ rất rõ.

Diệp Di quay bước muốn rời đi, cô sợ phải nhìn thấy anh, sợ phải chấp nhận sự thật rằng anh Có thể sẽ rời xa cô. Nhưng trái tim cô không cho phép. Cô yêu anh.

...

Anh nằm trên giường bệnh, hơi thở mỗi lúc một yếu dần, không ngừng môn ra máu. Minh Hoàng biết rõ bản thân anh không còn nhiều thời gian nữa. Anh đang cố gắng, kiên trì chỉ để đợi một người.

Diệp Đi đã đến nhưng cô đứng mãi ngoài cửa, chẳng dám bước vào. Cô đứng đó, lẳng lặng nghe những tiếng khóc từ trong phòng vọng ra, những tiếng nấc như xé lòng.

Cửa phòng bỗng chốc bật ra, mẹ anh chạy vội ra ngoài, bố anh anh sợ bà sẽ làm chuyện dại dột nên cũng vội theo sau, để lại cô trước phòng bệnh cùng cánh cửa mở toang.

Trong phòng, cô nhìn thấy anh đang nằm trên giường bệnh với một mảng màu đỏ chói lên giữa không gian trắng của căn phòng. Rồi bỗng nhiên Diệp Di cảm thấy cảnh tượng trước mắt như nhoè đi, cổ họng cô nghẹn lại, sống mũi bắt đầu cay. Cô xoay lưng lại, gục đầu xuống, cố găn không cho nước mắt rơi ra, cô muốn đi, muốn chạy thật nhanh ra khỏi đây. Nhưng chưa kịp thì một giọng nói trong phòng vọng ra.

" Di Di."

Minh Hoàng lên tiếng gọi tên cô, tiếng nói cất lên trong vô thức khi mà chính anh cũng không biết đó có phải là người con gái anh yêu hay không. Anh muốn ngồi dậy, để nhìn rõ người con gái ấy, nhưng cơ thể anh chẳng còn chút sức lực nào cả, anh đã đánh đổi tất cả để được thở, để chờ đợi, anh thực sự rất nhớ Diệp Di, điều mà anh khao khát nhất bấy giờ là được gặp cô, cho dù chỉ là một phút thôi, một lần cuối cũng được.

Còn Diệp Di khi nghe thấy giọng nói đó, thanh âm đó, cô chẳng nghe rõ là gì, nhưng nó vô cùng thân thuộc. Chỉ một thanh âm phát lên thôi đã đủ làm tất cả những cảm xúc mà bất lâu nay cô chôn giấu trong lòng như vỡ oà. Nhớ nhung, xót xa, giận dỗi, tủi hờn,... tất cả cứ tuôn ra như một con đập vỡ, trên mặt cô giàn giụa nước mắt, những giọi nước mắt như những viên pha lê nhỏ cứ thi nhau lăn xuống gò má hồng hồng. Diệp Di buông hộp bánh trong tay, cô quay người chạy đến bên giường bệnh, ôm lấy Minh Hoàng đang nằm trên giường rồi bật khóc.