Hoắc Vi Vũ chẳng hiểu ra sao… Cô bị bán á? Chẳng lẽ câu "Thế thì sau này ngày nào tôi cũng sẽ làm cho em" của hắn còn có hàm ý gì khác sao?
Hoắc Vi Vũ nghĩ theo hướng lệch lạc một chút… rồi bỗng ngộ ra chân lý.
Cô biết ngay mà! Làm sao Cố Hạo Đình có thể trong sáng như thế được! Hắn là một tay tài xế lão luyện giấu nghề, đã thế còn là tài xế xe lửa kia!
Cả khuôn mặt cô thoắt cái đỏ bừng như gấc.
…
Hoắc Vi Vũ đi ra khỏi thang máy thì đã thấy Trình Dật đứng trước cửa nhà, đi về phía mình và đưa ra một chiếc chìa khóa xe: "Tư lệnh bảo tôi đưa cho cô này."
"Cảm ơn." Hoắc Vi Vũ gật đầu nhận lấy.
Trình Dật nở một nụ cười hiếm hoi: "Nhìn hai người bây giờ mà tôi cũng vui thay. Chứ Tư lệnh cứ không vui, chúng tôi thấy mà đau lòng lắm. Bây giờ tôi có thể nhận ra tâm trạng của Tư lệnh vui sướng lắm đấy."
"Ừm, cảm ơn anh." Trừ câu này ra, Hoắc Vi Vũ cũng không biết phải nói gì hơn.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください