"Nhưng bây giờ Hạo Đình bị thương nặng rồi, chắc chắn là những kẻ đó cố tình hại anh ấy." Hoắc Vi Vũ nói với vẻ lo lắng, mắt dáo dác nhìn ra ngoài.
Lúc này, Cố Hạo Đình dẫn đội của mình chạy về phía đài quan sát.
Hoắc Vi Vũ khựng lại một lúc rồi lập tức chạy tới chỗ Cố Hạo Đình, túm chặt cánh tay hắn, kiểm tra một lượt rồi hỏi: "Anh bị thương ở đâu vậy?"
"Anh không bị thương ở đâu cả. Sao em lại chạy ra ngoài này?" Cố Hạo Đình ôm eo, bế bổng cô lên, đi vào phòng nghỉ.
Lính của hắn giải thích: "Tuy hai đội còn lại kết bè cùng đánh đội ta, nhưng chúng tôi vẫn xuất sắc bỏ họ lại phía sau, phu nhân đừng lo."
Bấy giờ Hoắc Vi Vũ mới hiểu Tô Bồi Ân cố tình lừa gạt mình. Báo hại cô lúc nãy sợ đến nỗi máu như đông lại. Sao cái tên Tô Bồi Ân đó lại đáng ghét thế không biết! Cô tức lắm rồi đấy!
"Anh thả em xuống đã, bao nhiêu người đang nhìn kìa." Hoắc Vi Vũ nhắc khéo.
Cố Hạo Đình nhếch môi cười sung sướng: "Nhìn thì sao?"
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください