webnovel

Chương 38: Nhiệm vụ báo thù

編集者: Nguyetmai

Mặc dù bị trọng thương, sức chiến đấu giảm đi, nhưng Khai Tâm nghĩ mình vẫn dư sức để đối phó với hai người chơi mới không có cảnh giới gì, thậm chí hắn còn không muốn lãng phí Liễu Diệp Phi Đao. Chờ tới khi hai người nhào lại gần, Khai Tâm mới đột nhiên vỗ xuống mặt đất, dùng chiêu "Nhạn Điểu Phi Tường" để bay lên cao, sau đó túm lấy bả vai của một tên và lật mạnh ra sau lưng.

Nếu nói về kinh nghiệm chiến đấu thì hiển nhiên "Bốn Mắt Thông Thiên" chưa đủ nhiều, hắn ta không ngờ được rằng con vịt đã luộc chín này lại còn "bay" đi được, nhưng phản ứng của hắn ta cũng khá nhanh, không quay đầu lại đã vội di chuyển lưỡi kiếm, định bụng đâm vào kẻ địch.

Kết quả là trên vai hắn ta bỗng xuất hiện một nguồn lực rất mạnh mẽ.

"Á!"

Bốn Mắt Thông Thiên kêu lên đau đớn, mọi sức lực trong cơ thể như bị một nguồn điện làm tan rã hết, đồng thời trên vai cũng truyền tới cơn đau vì trật khớp, thanh kiếm đồng cũng trở nên mềm oặt không còn chút gì là đáng sợ. Sắc mặt hắn ta tái mét đi, biết mình đã gặp phải một kẻ khó chơi rồi.

Đôi mắt của Khai Tâm rất lạnh lùng.

Hắn bẻ gãy một cánh tay của Bốn Mắt Thông Thiên một cách nhuần nhuyễn, không hề để ý tới thanh kiếm đồng, dứt khoát ra tay khi đối phương xoay người lại, đánh một chưởng vào khu vực giữa ngực và bụng của đối phương…

Huyệt Đàn Trung!

Thân thể của Bốn Mắt Thông Thiên liên tục lùi về phía sau vì bị chấn động mạnh.

Khai Tâm không dừng lại ở đây.

Khác với lúc đối phó với Vũ Hầu và Lạc Tiếu Thiên, gặp phải loại tiểu nhân chỉ biết lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn như Bốn Mắt Thông Thiên, Khai Tâm không hề có lòng thương hại, không chỉ đánh một chưởng khiến đối phương phải thổ huyết, mà còn dùng Uyên Ương Cước ngay lập tức. Bốn Mắt Thông Thiên loạng choạng lùi về phía sau như bị tàu hỏa đụng phải, kiếm đồng tuột khỏi tay, cả cơ thể bay đi như đạn pháo, đụng vào một thân cây cái rầm, suýt thì gãy cả cái cây.

Hắn ta ngã xuống đất một cách yếu ớt…

Bị giải quyết chỉ trong một chiêu, Bốn Mắt Thông Thiên còn chưa kịp phản ứng lại, đôi mắt hắn ta hiện lên sự khó tin và sợ hãi, chân tay bủn rủn ngồi trên mặt đất. Máu phun ra từ miệng hắn ta khiến tà áo trước ngực bị nhuộm đỏ, sắc mặt trở nên trắng bệch, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.

Quay đầu lại nhìn Đầu Quỷ, đôi mắt của Khai Tâm trầm xuống.

Không làm thì thôi, chứ đã làm thì phải làm đến cùng!

Không đợi Đầu Quỷ hết kinh ngạc và nghĩ đến cách chạy trốn, Khai Tâm đã rút ngay Quân Tử Kiếm ra.

Keng!

Tiếng kiếm vọng lại trong rừng.

Vì quá hoảng loạn, Đầu Quỷ hoàn toàn bị thế công ác liệt của Khai Tâm áp đảo, thậm chí còn quên là mình có võ công, chỉ biết vung vẩy một cách bối rối, sau đó ngực hắn ta bỗng nhiên nhói lên, Khai Tâm đã đứng trước mặt hắn ta từ bao giờ, nhìn từ trên cao xuống bằng đôi mắt khinh thường, khí thế hiên ngang.

"…"

Tới giờ phút này, Đầu Quỷ mới chính thức hiểu được sự đáng sợ của Lam Sam Quân Tử Kiếm, hắn ta hoảng hốt cúi đầu xuống nhìn Khai Tâm và thanh kiếm đang đung đưa trước ngực, mấp máy miệng như muốn nói gì đó.

Phụt!

Khai Tâm nắm chặt chuôi kiếm, rút Quân Tử Kiếm ra khỏi ngực đối phương với vẻ mặt bình thản.

Cơ thể run lên, nhất thời Đầu Quỷ chẳng nói nên lời. Hắn ta che miệng vết thương đang trào máu của mình, từng chút, từng chút, chậm rãi khuỵu xuống sau lưng Khai Tâm… Cuối cùng biến thành bóng hình mờ ảo rồi biến mất.

Cách đó không xa, thấy Đầu Quỷ đã chết, ý chí muốn sống sót của Bốn Mắt Thông Thiên cũng bị dập tắt, hắn ta không kịp thở dốc, cứ thể dựa vào thân cây mà nhìn Khai Tâm, thân thể dần biến thành một hình ảnh mờ ảo và biến mất theo…

Sau khi giết hai người, tâm trạng của Khai Tâm cũng không có gì thay đổi, hắn nhặt số bạc rơi từ trên người hai tên đó lên, quay về vị trí cũ và ngồi khoanh chân, tiếp tục vận hành tâm pháp để chữa trị vết thương.

"Giang hồ" là một thế giới đơn giản nhưng cũng phức tạp.

Khác với những game thực tế ảo khác, chia ra hai loại là có ác ý giết người và phòng vệ chính đáng, là một nhân sĩ võ lâm biết võ công, chỉ cần không đi làm điều ác thì sẽ không bị quan phủ truy nã.

Trong "Giang hồ", tất cả các nhân sĩ võ lâm đều có thể báo thù lẫn nhau, nhưng không có nghĩa là không có quy tắc…

Sau khi báo thù, những người chơi khác cùng môn phái đều có thể phát ra nhiệm vụ báo thù, vì vậy, những mối thù bình thường sẽ khiến đệ tử của hai môn phái giết hại lẫn nhau và dẫn đến đại chiến.

Những bài học của kiếp trước khiến Khai Tâm đã không ra tay giết người tùy tiện nữa…

Cho nên gặp những người chơi thuộc kiểu có tính cách hung hăng như Vũ Hầu, hắn sẽ cố gắng để không giết chết đối phương, nhưng gặp phải những tên tiểu nhân như Bốn Mắt Thông Thiên và Đầu Quỷ, Khai Tâm sẽ không nương tay.

Nhân nhượng quân tử, đối phương cũng sẽ đối đãi lại theo đúng lễ nghĩa.

Nhân nhượng tiểu nhân sẽ khiến chúng được voi đòi tiên, thậm chí ghi hận trong lòng. Vì thế Khai Tâm dứt khoát dùng thủ đoạn tàn nhẫn để kết thúc tính mạng của hai tên đó trong thời gian ngắn nhất, để lại ấn tượng suốt đời khó quên trong chúng.

Hắn tin rằng, sau trận chiến này, không những thực lực của chúng bị giảm đi, mà cũng không thể khôi phục lại trong thời gian ngắn được. Trong khi đó, hình ảnh hắn đang bị thương mà còn có thể giết chết hai người chỉ trong tích tắc cũng sẽ ám ảnh chúng như một cơn ác mộng.

Chỉ cần đầu óc của hai người đó không có vấn đề gì thì chắc chắn sau này, dưới bất cứ tình huống nào, chỉ cần nhìn thấy hắn là cả hai sẽ chủ động tránh né.

Nhắm mắt lại một lần nữa, vận chuyển chân khí ba lượt, rốt cuộc Khai Tâm cũng khôi phục lại được trạng thái tốt nhất, lúc này hắn mới trở về thành.

Nhiệm vụ lần này đã hoàn thành xong rồi, bây giờ cũng là lúc để hắn về Phủ lệnh để nhận lấy thù lao – Tiểu Hoàn Đan.

Có thánh dược chữa trị vết thương như Tiểu Hoàn Đan thì cũng đáng để hắn tới mạo hiểm ở những nơi đáng sợ.

Khu phía Đông của Thành Cô Tô, trên một con đường vắng, thỉnh thoảng những người chơi qua đường lại nhìn thấy vài người chơi với vẻ mặt tái nhợt, hoặc phẫn nộ, hoặc lạc lõng ra khỏi Miếu Quan Công, bước đi chao đảo, không vững vàng.

Mỗi khi nhìn thấy những người như vậy, người qua đường sẽ nhìn họ bằng đôi mắt thương hại, hoặc là tự nhắc nhở bản thân.

Đây là những người chơi vừa mới chết một lần…

Mỗi lần chết đều sẽ bị trừng phạt không nhỏ, cho dù đối với những người mới thì không đáng là bao, nhưng việc hao tổn nội lực vẫn khiến những người chơi sắp đột phá cảnh giới Xuất Nhập vô cùng tức giận và buồn bực.

Bốn Mắt Thông Thiên và Đầu Quỷ chính là một trong số đó.

Rõ ràng mấy ngày nữa là có thể bước vào cảnh giới Xuất Nhập rồi, không ngờ lại gặp phải tình huống này…

Cho dù bây giờ bọn họ tiến vào cảnh giới Xuất Nhập thì sức chiến đấu cũng sẽ không tăng lên, ngược lại còn giảm đi ở một số mặt, tự nhiên lại bị tổn thất ưu thế sắp bước vào cảnh giới Xuất Nhập. Điều bực tức hơn nữa là sau khi chết, số bạc trên người sẽ giảm xuống một nửa. Hơn hai nghìn lượng mà hai người phải khó khăn lắm mới tiết kiệm được đã trôi theo dòng nước, sau khi sống lại và đi ra ngoài, bọn họ chỉ muốn chết đi cho rồi…

Nhưng đó vẫn chưa phải điều mà hai người để ý nhất.

Vốn tưởng rằng chỉ cần xử lý Khai Tâm, làm nội lực của đối phương bị hao tổn thì chẳng mấy chốc mọi người sẽ quên đi uy danh của Lam Sam Quân Tử Kiếm, thậm chí còn không thể khôi phục lại được nữa.

Nhưng bọn họ lại chưa từng nghĩ rằng mình sẽ phải bỏ mạng.

Bây giờ ra khỏi Miếu Quan Công, tưởng tượng đến việc sau này sẽ phải gặp lại Lam Sam Quân Tử Kiếm bất cứ lúc nào, gặp lại người thiếu niên đáng sợ có thể giết chết bọn họ chỉ trong nháy mắt đó, sắc mặt của hai người càng thêm tái nhợt, cả hai vô thức run lên bần bật, trong lòng hối hận không thôi.

Hai người bắt tay với nhau mà còn không thể xử lý được một Khai Tâm đang bị thương, sau này gặp lại thì chẳng phải chỉ cần nhấc tay lên là đối phương có thể giết chết bọn họ được hay sao? Hơn nữa, hiển nhiên đối phương không phải người biết nương tay, dù có trốn được lần đầu, thì vẫn còn hàng chục lần khác, chỉ cần chết một lần thôi là sẽ uổng phí bao nhiêu công sức.

Nghĩ đến đây, hai người thở dài liên tục: "Chúng ta không thể tiếp tục ở lại thành Cô Tô được nữa rồi, hay là đổi một nơi khác đi?"

"Hầy, đành phải vậy thôi."

Hai tên Đầu Quỷ và Bốn Mắt Thông Thiên đáng thương này hoàn toàn biến mất khỏi thành Cô Tô từ đó.