Chương 322: Sao ta lại không có chức vụ gì thế hả?!!
Tinh không Đại lục.
Thương Sơn đỉnh, Thương Sơn phái.
Hahari, Yoshimoto, Kazari, Sakura, Akami và Lee MinYing sau khi cùng Seichi bước qua cổng không gian dịch chuyển liền được đưa đến một nơi xa lạ, là Thương Sơn đỉnh.
Cả bọn đứng trên đỉnh cao nhất của Thương Sơn, ngây ra như phỗng, gương mặt ngơ ngác, ánh mắt hoang mang quan sát khắp xung quanh.
Nào là núi non hùng vĩ với tầng tầng lớp lớp những đám mây vây quanh, xa xa hút tầm mắt hiện lên một khung cảnh giống như trong những bức tranh thủy mặc được vẽ ra từ bàn tay của các nghệ nhân.
Nào là những thành thị, những làng mạc mang phong cách kiến trúc của Trung Hoa thời xa xưa ẩn hiện phía xa đường chân trời.
Nào là rừng cây xanh thăm thẳm trải dài tựa như không có điểm kết thúc.
Nào là không khí trong lành, lành lạnh, khác xa với không khí xô bồ nhộn nhịp đến khó thở của những thành phố hiện đại.
Tất cả, tất cả khung cảnh hiển hiện ra trước mắt đám người hoàn toàn là lạ lẫm, đúng như những gì Seichi nói trước đó, đây là một thế giới hoàn toàn khác hẳn với thế giới mà cả đám đã từng sống.
"Cảm giác thật là quen thuộc a..."
Seichi gật gù, hài lòng với cảnh vật xung quanh, nó không khác gì với trước khi Seichi rời khỏi Tinh Không Đại lục.
Sau khi bước qua cổng dịch chuyển không gian, Seichi và Yuri lúc này đã được hệ thống đưa trở lại hình dáng Vương Nhất Tự và Triệu Minh Anh, với bộ trang phục Thanh Tâm Như Mộng quen thuộc.
"Đây là Tinh Không Đại lục, chỗ các cậu đứng hiện tại chính là Thương Sơn phái toạ lạc tại Thương Sơn đỉnh!"
Vương Nhất Tự chỉ chỉ tay về phía dưới, nơi toạ lạc những kiến trúc hùng vĩ của Thương Sơn phái, giải thích cho đám người.
"Ừm...
Mà khoan đã!
Ngươi là ai?"
Akami khoé miệng vi rút nhìn Vương Nhất Tự, khẽ lùi lại vài bước.
Hahari, Yoshimoto, Kazari cùng với Lee MinYing và Sakura cũng trở nên dè chừng với người thanh niên lạ lẫm trước mặt.
"Là tớ, Seichi đây!
Hình dạng này chính là hình dạng của tớ ở thế giới này!"
Vương Nhất Tự chậm rãi giải thích.
Cả bọn lập tức quay sang phía Yuri, ánh mắt hoang mang nhìn thẳng vào nàng như muốn hỏi, có đúng là như vậy không.
Triệu Minh Anh trong thân phận Yuri kể từ lúc rời khỏi Tinh Không Đại lục cho đến bây giờ hình dáng của nàng vẫn là không hề thay đổi, có chăng chỉ là thay đổi trang phục mà thôi, vì thế cả đám vẫn có thể nhận ra nàng.
"Tuy hình dáng có khác, nhưng chàng ấy vẫn là Seichi Yamato mà mọi người biết!"
Triệu Minh Anh mỉm cười, gật đầu xác nhận lời nói của Vương Nhất Tự.
Cả đám ngẫn người trong giây lát trước lời xác nhận của Triệu Minh Anh.
Hình dáng này thực sự quá khác biệt so với Seichi mà họ từng biết.
Cao ráo hơn, thanh tú hơn, trưởng thành hơn và...đẹp trai hơn, đó là những gì mà cả đám nhìn vô cùng nhận xét.
"Phu quân, bây giờ đã có thể dịch chuyển không gian, chúng ta cũng nên lập tức đi cứu Liễu muội..."
Triệu Minh Anh đi đến bên cạnh Vương Nhất Tự nói.
"Trước tiên phải phổ cập cho mọi người về thế giới này đã..."
Vương Nhất Tự gật đầu, sau đó ra lệnh cho hệ thống.
'Làm đi!'
"Được!"
Hệ thống lên tiếng đáp.
Liền sau đó bắt đầu truyền thông tin cho cả đám người.
Khoảng tầm vài phút sau.
"Mọi người..."
Vương Nhất Tự chắp tay ra sau lưng chậm rãi nói.
"Mọi người ở thế giới này có thể tu luyện võ học, sử dụng tài nguyên để gia tăng tu vi cảnh giới của bản thân.
Cảnh giới tu vi càng cao thì cũng đồng nghĩa với tuổi thọ càng được kéo dài.
Chỉ cần tất cả quyết tâm và kiên trì, không sợ khó khăn gian khổ thì có thể sẽ đạt đến nhân sinh đỉnh phong!
Và khi đó, mối thù mất đi gia đình, mất đi bạn bè, người thân, mọi người có thể tính toán sổ sách đầy đủ với bọn chúng!"
Akami, Sakura, Lee MinYing và ba người bạn gái khẽ gật đầu với Vương Nhất Tự.
"Khoảng thời gian sau này sẽ rất khó khăn, sẽ rất nguy hiểm..."
"Cậu sẽ bảo vệ bọn tớ đúng chứ?"
Akami chen ngang vào hỏi.
"Cả cậu, cả Hahari, Yoshimoto, Kazari, thư ký Lee và Sakura, tớ sẽ bảo vệ tất cả mọi người!"
Vương Nhất Tự gật đầu đáp.
Bất chợt vào lúc này một giọng nói quen thuộc cất lên.
"Phu quân!!!!"
Mộc Phiến La bỗng từ đâu bay đến sau đó ôm chầm lấy Vương Nhất Tự.
"Chàng đã về!
Thiếp rất là nhớ chàng a...."
Tiếp sau đó Trương Tố Tố, Hoa Vi Nghi cũng bay đến.
"Tiểu Long vừa truyền âm cho bọn thiếp là phu quân đã về, bọn thiếp liền lập tức đến đây..."
Tố Tố nhỏ nhẹ nói.
"Phu quân, những người này là...?"
Vi Nghi vẫn thái độ ngượng ngùng như mọi khi, ánh mắt quan sát đám người ăn mặc kì lạ đứng phía sau Vương Nhất Tự, ngập ngừng hỏi.
Akami, Hahari, Yoshimoto, Kazari, Sakura và Lee MinYing gương mặt hiện lên ngốc trệ nhìn ba tuyệt sắc giai nhân vừa xuất hiện.
Cả bọn còn ngạc nhiên hơn khi cả ba nữ nhân kia đều gọi Seichi là phu quân.
"Đây là Akami, người bạn duy nhất của ta ở thế giới cũ nơi ta từng sống.
Người này là quản gia của ta ở thế giới đó.
Còn đây...đây là..."
Vương Nhất Tự hơi ấp úng khi giới thiệu tới những cô gái phía sau.
"...Bọn họ cũng giống như chúng ta, đều là nương tử của chàng..."
Triệu Minh Anh liền lên tiếng nói hộ dùm Vương Nhất Tự.
"Hửm?
Tất cả ư?"
Mộc Phiến La ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn về phía đám người nhưng vẫn ôm chặt lấy Vương Nhất Tự không rời ra.
"Đúng vậy a!"
Triệu Minh Anh khẽ gật đầu.
"Không!
Ta không phải!
Chỉ có ba người này thôi!"
Sakura lập tức lên tiếng phủ nhận, gương mặt nàng khẽ ửng đỏ lên.
"Thiếp cứ nghĩ chàng dịch chuyển qua thế giới khác để tìm cách cứu Liễu muội, không ngờ chàng lại dẫn thêm về mấy muội muội a"
Mộc Phiến La thản nhiên nói.
"Nàng có thể đừng siết chặt như thế không?
Ta sắp thở không được rồi này..."
"Vậy là gia đình của chúng ta lại có thêm thành viên rồi nhỉ?"
Tố Tố vẫn nhỏ nhẹ nói, nàng khẽ gật đầu với đám người sau lưng Vương Nhất Tự.
"....."
Hoa Vi Nghi.
"Được rồi, chuyện giới thiệu để lát sau hẳn nói!
Chúng ta vào đại điện trước đã!
Phiến La, nàng truyền âm cho Thiên Tuyết, Thiên Cầm và Âu Dương Kiệt cũng cùng đến đại điện, ta có việc cần giao phó cho bọn hắn!"
"Vâng!"
Mộc Phiến La khẽ gật đầu.
Đại điện Thương Sơn phái.
Vương Nhất Tự ngồi phía trên chính giữa đại điện, vẫn phong thái uy nghi ngời ngời của một bậc chưởng môn, các nương tử của hắn ngồi xung quanh.
Akami, Sakura và Lee MinYing ngồi ở hai bên.
Ba tên đệ tử thì đứng phía dưới với gương mặt ngốc trệ nhìn những người xa lạ, mà đặc biệt là ba nữ nhân đang ngồi ngang hàng với Vương Nhất Tự, chỗ mà chỉ có sư nương của bọn hắn mới được phép ngồi.
Không ai nói với ai lời nào cả.
"Thiên Tuyết..."
Bất chợt Vương Nhất Tự lên tiếng gọi phá tan bầu không khí im lặng làm cả đám khẽ giật mình.
"Có đệ tử!"
Triệu Thiên Tuyết kính cẩn hai tay ôm quyền, cúi đầu đáp lại.
"Ngươi lấy Nhập môn quyển điền tên những vị này vào!"
Vương Nhất Tự chỉ tay giới thiệu từng người.
"Người này tên Akami, sau này sẽ là sư thúc của tất cả các ngươi, với bản toạ không phân lớn nhỏ!"
"Chào...chào..."
Akami được Vương Nhất Tự giới thiệu đến khoé miệng có chút giật, ngượng nghịu gãi gãi đầu.
"Đệ tử tham kiến sư thúc!"
Cả ba đệ tử liền cung kính ôm quyền cúi đầu với Akami.
Cái tên thanh niên trước mặt bọn họ không hề có chút khí tức nào càng không hề có tu vi cảnh giới, nhưng cả ba đệ tử đều không lấy đó làm lạ.
Đi theo chưởng môn cũng đã một thời gian dài, trãi qua biết bao nhiêu chuyện kỳ lạ, tất cả đệ tử cũng sớm đã quen thuộc với những tình huống như thế này.
Chưởng môn nói thật thì đó là thật.
Chưởng môn chỉ tay vào con gà nói đó là phượng hoàng thì đó chính là phượng hoàng.
"Đây là Hahari, Yoshimoto và Kazari.
Cả ba người này sau này đều là sư nương của các ngươi!"
Vương Nhất Tự nói tiếp.
"...."
Triệu Thiên Tuyết, Lục Thiên Cầm cùng Âu Dương Kiệt khoé miệng có chút giật khi nghe nói đến ba nữ nhân kia là ba vị sư nương mới của bọn hắn.
Vừa nghe giới thiệu đến mình, cả ba người, Hahari, Yoshimoto và Kazari liền đứng dậy, cúi đầu chào ba tên đệ tử phía dưới theo đúng phong cách của người Nhật.
Ba đệ tử khẽ giật mình khi thấy các sư nương kính cẩn cúi chào mình liền lập tức sốt sắng ôm quyền chào lại.
"Đệ...đệ tử tham kiến sư nương!"
"Và cuối cùng là Lee MinYing và Sakura!
Lee MinYing từ bây giờ sẽ là phó tổng quản môn phái, sẽ cùng với Lý tổng quản phụ trách công việc của môn phái.
Lý tổng quản nhờ ngươi hướng dẫn cho nàng các công việc của môn phái!"
"Được, lão nô sẽ cố gắng hết sức xin chưởng môn yên tâm!"
Lý tổng quản cúi đầu đáp.
Vương Nhất Tự gật đầu hài lòng sau khi đã sắp xếp đâu vào đấy cho tất cả mọi người.
"Khoan đã!
Thế còn ta?
Làm sao ta lại không có chức vụ gì thế hả?"
Sakura bức xúc quay lên hỏi thẳng Vương Nhất Tự.
Ba tên đệ tử nhìn vào thái độ đó của Sakura thì gương mặt hiện lên đặc sắc, khoé miệng giật giật liên hồi.
'Cô cô của ta ơi, ở Tinh không Đại lục những kẻ dám nói chuyện kiểu đó với chưởng môn hoặc là đầu bị lừa đá hoặc là hận mình sống quá lâu a'
Cả ba đệ tử trong lòng gào thét lên.
Vương Nhất Tự thì không hề bận tâm đến thái độ đó của Sakura, từ lần gặp đầu tiên hắn có thể hiểu đại khái tính cách con người của nàng, tay hắn chống cằm, hơi nghiêng đầu nhìn Sakura, giọng điệu như châm chọc nàng.
"Môn phái bây giờ cũng là tương đối đầy đủ chức vị, chỉ còn thiếu một cái sư nương mà thôi, nàng có muốn làm không?"
Ba tên đệ tử kém chút té ngã.
'Chưởng môn, có phải nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp liền muốn người ta trở thành nương tử?!!'
"Gì...gì chứ...hả?"
Gương mặt Sakura chợt đỏ bừng lên, nàng lắp bắp.
"Ta...ta..."
"Coi chàng kìa, đừng có mà châm chọc người ta như thế chứ..."
Trương Tố Tố vẫn nhỏ nhẹ như mọi khi lên tiếng nói đỡ cho sự ngượng ngùng của Sakura.
"Ta...không nói với ngươi nữa..."
Sakura dỗi.
"Được rồi, ta không chọc nàng nữa, nhưng nàng hãy suy nghĩ về vấn đề đó nhé!"
Ngưng một chút Vương Nhất Tự nhìn xuống ba tên đệ tử, nói tiếp.
"...còn về chuyện của Doanh Doanh..."
Đám người khi nghe Vương Nhất Tự nhắc đến Liễu Doanh liền chăm chú lắng nghe.
"....chúng ta sẽ không đi cứu nàng ấy bây giờ..."
"Hả?!"
Ba tên đệ tử, cùng mấy nương tử của hắn trở nên ngơ ngác.
"Phu quân, ý chàng là sao...?
Tại sao chúng ta lại không lập tức đi cứu Liễu muội?!"
Mộc Phiến La gấp gáp hỏi.