Chương 98: Kiếp sau nhớ làm người tốt.
Ting!
Ting!
Ting!
Thương Sơn phái buổi sáng sớm vang lên tiếng cầm khúc du dương thoang thoảng trong gió nhẹ, làm cho bầu không khí vốn tĩnh mịch càng thêm phần huyền ảo.
Vẫn như mọi ngày, Trương Tố Tố ngồi phía trước đại điện, mười ngón tay nàng nhảy múa trên những sợi dây đàn.
Thiên Ma Cầm rung lên từng đợt từng đợt, toả ra khí tức bao trùm cả Thương Sơn phái, theo nhịp ngón tay của Trương Tố Tố.
Phía dưới diễn võ tràng, đám đệ tử ngồi xếp bằng ngay ngắn, hai mắt nhắm nghiền lại tập trung lắng nghe bài nhạc buồn du dương, cảm nhận thiên địa linh khí xung quanh.
Kể từ ngày Trương Tố Tố đến Thương Sơn phái, sự việc này dần trở thành thói quen của tất cả mọi người.
Nhưng giữa bầu không khí thơ mộng ấy chợt Tiểu Kha xuất hiện, nhảy đến trước mặt đám đệ tử, quỳ xuống, nói.
"Chưởng môn, việc theo dõi hai tên sát thủ đã có kết quả!"
Đám đệ tử mở mắt ra, cả thảy ngốc trệ nhìn Tiểu Kha.
Cả một ngày thời gian hôm qua, bọn hắn không hề thấy bóng dáng của Tiểu Kha lẫn Cốt Độc, cũng không biết là có chuyện gì, giờ Tiểu Kha bất ngờ xuất hiện, lại nói về sát thủ, khiến cho cả đám không khỏi tò mò.
"Tố Tố, ngưng lại ở đây thôi..."
Vương Nhất Tự đứng dậy, ôn nhu nói với Trương Tố Tố, sau đó ra hiệu cho đám đệ tử phía dưới.
"Đám các ngươi tiến hành tu luyện như bình thường.
Tiểu Kha, ngươi theo bản tọa vào trong đại điện"
"Tuân lệnh!"
Tiểu Kha đáp.
Bên trong đại điện.
"Chưởng môn, hai tên sát thủ đó sau khi rời khỏi môn phái liền một mạch đi đến Hoa Dương thành, bọn chúng sau đó đi vào Trác Hồng lâu.
Đệ tử khẳng định sào huyệt của chúng chắn chắn ở tại Trác Hồng lâu!
Cốt Độc hiện đang ở đó để theo dõi bọn chúng"
Tiểu Kha hai tay ôm quyền, báo cáo.
"Trác Hồng lâu chẳng phải là sản nghiệp của Âu Dương gia hay sao... vậy là..."
Trương Tố Tố nói.
"Đúng như ta dự đoán, hai tên đó là người của Âu Dương gia đến để lấy mạng A Kiệt"
Vương Nhất Tự đặt tách trà xuống, chậm rãi nói.
"Phu quân, chàng tiếp theo định sẽ làm gì?"
Mộc Phiến La hỏi.
"Nếu như đã biết kẻ đứng phía sau là ai thì cũng nên đáp lễ một chút a.
Cho bọn chúng biết, Thương Sơn phái không phải là dễ bắt nạt!".
Tầng hầm Trác Hồng lâu, đêm đó.
Khoảng mười mấy tên sát thủ y phục toàn đen đứng xếp thành hai hàng, sẵn sàng nhận lệnh.
Ngồi phía bên trong, trước mặt đám sát thủ là một tên trưởng lão của Âu Dương gia.
"Trưởng lão, đã tập hợp đầy đủ, có thể hành động bất cứ lúc nào!"
Một tên sát thủ lên tiếng.
"Các ngươi đã hiểu rõ nhiệm vụ lần này chưa?!"
Tên trưởng lão mặt hầm hầm nhìn đám sát thủ hỏi.
"Đã rõ!"
"Nhớ kỹ cho ta, mục tiêu là giết chết Âu Dương Kiệt!
Nếu như bị bất cứ ai cản đường đều giết sạch cho ta!"
Tên trưởng lão nhấn mạnh.
Hắn vừa dứt lời thì trong đám sát thủ có một cánh tay giơ lên.
Hắn nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào tên sát thủ đang giơ tay, gằn giọng hỏi.
"Ngươi có việc gì?!!"
"Trưởng lão... Thương Sơn phái...không đơn giản...như vẻ bề ngoài... nhất là tên Vương chưởng môn kia...hắn...không thể xem thường được..."
Tên sát thủ rụt rè nói.
Hắn và một tên nữa, lần trước đã đột nhập vào Thương Sơn phái, dù đã vận dụng tất cả kỹ năng học được từ trước tới giờ, nhưng kết quả vẫn là bị đối phương phát hiện, và kẻ phát hiện bọn chúng không ai khác ngoài tên chưởng môn của Thương Sơn phái.
Hắn, tuy kinh nghiệm làm sát thủ chưa được bao lâu, nhưng bản năng mách bảo rằng, nếu dây dưa với loại người đó thì sớm muộn cũng sẽ mất mạng.
Là sát thủ thì không được phép hoảng sợ trong bất kỳ tình huống nào, nhưng mà hắn vẫn có linh cảm rất xấu về nhiệm vụ lần này.
"Vậy ý ngươi thế nào?"
Tên trưởng lão ánh mắt nghiêm túc hỏi.
"Theo tiểu nhân thì...để chắc chắn...chúng ta hãy nhờ tới...sự giúp đỡ của Thí Thần điện...chỉ cần có tiền thì..."
Rầm!
"Câm mồm!"
Tên trưởng lão đập mạnh xuống bàn, quát lớn, làm cho cả đám một phen giật mình.
"Cái tên chết tiệt nhà ngươi!
Ngươi nghĩ ta chưa từng nghĩ đến việc thuê sát thủ của Thí Thần điện hay sao?!!
Từ khi Môn phái Luận võ kết thúc, ta đã cho người tìm đến Ma Nhai cốc, nhưng tại cái nơi mà đáng lẽ ra là Thí Thần điện thì nay lại là một bãi đất trống hoang tàn, một phế tích không hơn không kém!
Thí Thần điện cứ như thể tự dưng bốc hơi!"
Tên trưởng lão nhìn tên sát thủ bằng ánh mắt sắc lạnh.
"Cực chẳng đã ta mới sử dụng tới tên ăn hại như ngươi!
Có một việc đơn giản là giết một tên phế vật mà hai kẻ ăn hại các ngươi làm không xong, làm cho ta phải bị gia chủ giáo huấn một trận.
Giờ ngươi còn dám lên tiếng hỏi?!!
Ta bỏ ra biết bao nhiêu là tiền bạc để cho các ngươi đến Thí Thần điện học làm sát thủ, cuối cùng lại rước về một đám vô dụng, thật khiến ta tức chết mà!"
Tên trưởng lão quát lớn, đay nghiến đám sát thủ.
"Trưởng lão, xin bớt giận!
Lần này bọn thuộc hạ đã chuẩn bị sẵn sàng, nhất định sẽ lấy được đầu của tên Âu Dương Kiệt kia đem về cho trưởng lão!"
Tên sát thủ đứng ở đầu hàng lên tiếng.
Ba!
Chợt vào ngay lúc này, một tiếng vỗ tay vang lên khiến cho cả đám sát thủ và tên trưởng lão Âu Dương gia giật mình.
"Đám các ngươi không cần rườm rà, không cần tốn công phí sức đến Thương Sơn phái làm gì, bản tọa có lòng tốt đem hắn đến cho các ngươi rồi đây!"
Cả đám người ánh mắt hoang mang nhìn về hướng phát ra tiếng nói, phát hiện một tên thanh niên y phục toàn trắng từ từ bước xuống cầu thang.
Mấy tên sát thủ liền lập tức rút ra vũ khí, sẵn sàng lao đến người thanh niên kia, nhưng tựa như có một áp lực vô hình tác động khiến cho cả đám đứng chôn chân tại chỗ, không thể cử động được.
Tên trưởng lão Âu Dương gia cũng cứng người, ánh mắt kinh sợ nhìn về phía một tiểu cô nương đang bước xuống cầu thang, theo sau tên thanh niên kia, khí tức đang đè ép cả đám là từ phía tiểu cô nương này phát ra, và điều làm cho hắn lo lắng không thôi chính là khí tức này mà lại là của Võ Vương.
"Các...các ngươi...là ai...?"
Tên trưởng lão Âu Dương gia khoé miệng lắp bắp hỏi, trán hắn lấm tấm mồ hôi.
Một tiểu nha đầu tuổi chừng mười hai, mười ba, lại đạt tới cảnh giới Võ Vương, tên thanh niên kia xem chừng tu vi cảnh giới còn cao hơn nữa.
Hai người này...
Tên trưởng lão Âu Dương gia khổ sở suy đoán.
Nhưng hắn khẽ giật mình khi nhận ra người thanh niên kia.
'Hắn...hắn là... chưởng môn của Thương Sơn phái...!
Không sai được!
Chính là hắn!'
Và tình huống tiếp theo lại càng khiến hắn sửng sốt hơn nữa.
Người cuối cùng bước xuống cầu thang chính là Âu Dương Kiệt.
Âu Dương Kiệt, hắn, ánh mắt giận dữ nhìn đám sát thủ trước mặt, rồi lại nhìn chằm chằm vào tên trưởng lão của Âu Dương gia.
Hắn vừa nãy đã nghe hết tất cả những gì mà bọn chúng nói với nhau.
Hắn thực sự không dám tin rằng kẻ muốn lấy mạng hắn lại chính là người của Âu Dương gia tộc, những người mà hắn từng xem là thân thích.
Cơn giận bùng nổ lên trong tâm trí hắn.
Âu Dương Kiệt nắm chặt hai tay, cắn môi, cố kìm nén cảm xúc.
"Các ngươi...làm sao lại vào được chỗ này...?"
Tên trưởng lão Âu Dương gia hỏi, giọng hắn lí nhí, tâm thần sợ hãi khi nhìn thấy Âu Dương Kiệt.
"Tất nhiên là bằng lối cầu thang a!"
Vương Nhất Tự ngón tay chỉ về phía cầu thang dẫn xuống tầng hầm, thản nhiên trả lời.
Hắn sau đó ung dung đi giữa hai hàng sát thủ như chốn không người, tiến lại gần chỗ tên trưởng lão Âu Dương gia đang ngồi.
Vương Nhất Tự từ từ lấy ra Desert Eagle, nòng súng chĩa thẳng vào trán tên trưởng lão Âu Dương gia.
Cắc!
Ngón cái hắn bật chốt.
Tên trưởng lão Âu Dương gia cả người ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt hoảng sợ tột độ như van xin Vương Nhất Tự.
"Thứ nhất, A Kiệt nhà ta năm năm trước đã bị bọn các ngươi trục xuất khỏi gia tộc, hắn từ lâu đã không còn liên quan gì đến Âu Dương gia, các ngươi tại sao lại cử sát thủ đến hòng lấy mạng hắn?"
"Vương... Vương chưởng môn...xin hãy... hãy nghe ta nói...
Tất...tất cả...chỉ là...chỉ là... hiểu lầm...mà thôi..."
Tên trưởng lão Âu Dương gia khoé miệng run run, cố gắng phát âm từng tiếng dưới sát khí ngùn ngụt mà khẩu Desert Eagle phát ra.
Mười mấy tên sát thủ mồ hôi cũng tuôn ra như tắm, sợ hãi không thôi, nhìn cảnh tượng trưởng lão của bọn chúng bị doạ cho thất kinh hồn phách.
Nhưng Vương Nhất Tự không quan tâm những gì hắn lẩm bẩm, tiếp tục nói.
"Thứ hai, Âu Dương Kiệt hiện giờ đã là đệ tử của Thương Sơn phái ta, đám Âu Dương gia các ngươi lại cả gan đêm hôm phái sát thủ đến giết hắn, chuyện này làm bản tọa rất là không vui!"
Vương Nhất Tự ngưng một nhịp, sau đó lại hỏi Âu Dương Kiệt.
"A Kiệt, bản tọa nếu như giết cái con nhộng này ở đây, ngươi có ý kiến gì không?"
"Chưởng môn, đệ tử bây giờ là người của Thương Sơn phái, với Âu Dương gia vốn đã không còn có chút nào quan hệ.
Cho dù chưởng môn có giết Âu Dương gia chủ thì đệ tử cũng không xem là chuyện gì hệ trọng cả"
Vương Nhất Tự chợt hiện lên cười gian xảo, nhìn thẳng vào mắt tên trưởng lão Âu Dương gia.
"Vậy để bản tọa hóa kiếp cho ngươi!
Kiếp sau đầu thai nhớ làm nhiều việc tốt một chút a!"
"Vương... Vương chưởng môn...xin hãy..."
Bang!
Tiếng súng vang lên, viên đạn cắm thẳng vào trán tên trưởng lão Âu Dương gia, máu bắn ra tung toé nhuộm đỏ cả bức tường phía sau.
Đám sát thủ nhìn cảnh tượng đó thân thể run lên bần bật, cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Vương Nhất Tự sau đó cất Desert Eagle vào không gian giới chỉ, quay người lại, vẫn phong thái ung dung mà bước.
"Tiểu Kha, đám còn lại giao cho ngươi xử lý!"
"Chưởng môn yên tâm!
Đêm nay sẽ không có con ruồi nào bay ra khỏi Trác Hồng lâu được đâu a!"
Tiểu Kha tay ôm quyền đáp lời Vương Nhất Tự, khoé miệng nàng hiển hiện lên gian xảo.
"A Kiệt, đi thôi, chúng ta còn có việc phải làm ở Âu Dương phủ!"
Vương Nhất Tự chân bước lên cầu thang, ra hiệu cho Âu Dương Kiệt.
Âu Dương Kiệt liếc nhìn lại xác tên trưởng lão Âu Dương gia lần nữa, sau đó gật đầu, bước theo sau Vương Nhất Tự.