webnovel

Chương 61: Kẻ thần bí.

Chương 61: Kẻ thần bí.

Vẫn Thanh thành.

"Bẩm chủ soái, việc chuẩn bị cho đại lễ đã gần như hoàn tất, dự kiến sẽ hoàn thành trước khi Man Nhược đại nhân đến đây."

Một tên yêu nhân quỳ trong đại điện, hai tay ôm quyền, báo cáo tình hình chuẩn bị cho đại lễ đăng cơ lên Yêu Hoàng của Man Nhược vương.

"Bao lâu nữa thì đại quân của Man Nhược đại nhân sẽ đến đây?"

Tam Giác lưng tựa vào ghế, tay chống cằm, ngữ điệu âm trầm hỏi tên yêu nhân.

"Bẩm chủ soái, theo như tin tức trinh sát truyền về, đại quân của Man Nhược đại nhân và Vô Diện đại nhân đã qua khỏi ranh giới Vẫn Thanh thành, chưa đầy một ngày nữa sẽ đến đây"

"Truyền lệnh của ta xuống!

Tất cả binh lính đẩy nhanh tiến độ, trong vòng hai canh giờ nữa phải hoàn tất việc chuẩn bị cho đại lễ!"

Tên yêu nhân quỳ phía dưới nghe vậy liền trở nên hoang mang.

"Nhưng thưa chủ soái...hai canh giờ, thời gian quá gấp, sợ là sẽ không kịp hoàn tất..."

Tam Giác ánh mắt cả giận quăng tới tên thuộc hạ, quát lớn.

"Không kịp hoàn tất?!

Đám vô dụng các ngươi, cả vạn yêu nhân, nếu không thể hoàn tất thì cái đầu của các ngươi cũng không cần thiết để trên cổ làm gì nữa!"

Tên thuộc hạ toàn thân run rẩy, điệu bộ hiển hiện lên sợ hãi.

"Chủ soái...xin bớt giận... thuộc hạ sẽ lập tức đi đôn đốc bọn chúng!"

Tên thuộc hạ giọng nói khẩn trương, trực đứng lên thì liền bị Tam Giác gọi lại.

"Khoan đã!"

"Chủ soái còn việc gì xin cứ căn dặn!"

"Căn dặn bọn chúng tăng cường canh phòng cả bên ngoài lẫn bên trong thành, tất cả mọi ngóc ngách, mọi con đường đều phải kiểm soát chặt chẽ!

Đây là đại lễ nhậm chức Yêu Hoàng của Man Nhược đại nhân, là đại lễ lớn nhất của cả Yêu giới, không được phép để xảy ra bất kì sơ suất nào dù là nhỏ nhất.

Ngươi đã rõ chưa?!"

Tam Giác ngưng trọng ra lệnh.

"Thuộc hạ đã rõ!"

Tam Giác sau đó phất tay ra hiệu cho tên thuộc hạ rời đi.

Sau khi tên thuộc hạ ra khỏi đại điện, gương mặt Tam Giác lại trở nên nhăn nhó, hai ngón tay xoa xoa thái dương.

Hắn đang rất là bồn chồn lo lắng.

Hắn không phải lo lắng vì đại lễ của Man Nhược vương, cái mà hắn lo chính là tung tích của Mị Yêu vương.

Sau khi Mị Yêu vương bỏ trốn, hắn đã phái người đi điều tra tung tích của ả, nhưng không hề có một chút thông tin nào, điều này khiến hắn hết sức là không an tâm.

Lỡ như ả Mị Yêu kia chưa chết và quay trở lại Vẫn Thanh thành ngay lúc Man Nhược vương đăng cơ thì cái đầu trên cổ hắn xem như không thể sử dụng tiếp được nữa.

Cho dù xác xuất đó là rất nhỏ nhưng không phải là không thể xảy ra.

Lại nói, lần này đến Vẫn Thanh thành còn có cả Vô Diện vương, tên này là kẻ đã lên kế hoạch cho tất cả mọi chuyện, kế hoạch hạ bệ Mị Yêu vương cũng là do một tay hắn sắp xếp, so với Man Nhược vương, kẻ chỉ ngồi không và chỉ đạo quân lính của mình, thì Vô Diện vương thông minh và mưu mô hơn rất nhiều, thế tại sao hắn không trở thành Yêu Hoàng mà lại là Man Nhược vương?

Rất đơn giản, việc đưa Man Nhược vương lên làm Yêu Hoàng cũng nằm trong kế hoạch mà hắn sắp xếp từ trước.

Cho dù Man Nhược vương có trở thành Yêu Hoàng thì cũng chỉ là một cái vỏ rỗng tuếch, tất cả quyền hành điều đã nằm trong tay Vô Diện vương, hắn chỉ việc ở trong tối mà điều hành trật tự ở Yêu giới, Man Nhược chỉ là tấm bình phong của hắn mà thôi.

Tam Giác còn đang miên man suy nghĩ thì chợt một tên thuộc hạ chạy vào đại điện, bộ dạng hắn trông rất hốt hoảng.

"Bầm...bẩm chủ soái, Mị Yêu vương...Mị Yêu vương đang ở phía ngoài cổng thành Nam..."

Tên thuộc hạ khẩn trương nói.

"Cái gì?

Mị Yêu vương?"

Tam Giác cả người bật dậy, quát lớn.

Đúng là trời tạo cơ hội.

Hắn đang phiền muộn vì việc của Mị Yêu vương, còn không biết phải lấp liếm chuyện ả đã trốn thoát khỏi sự truy sát của hắn như thế nào trước mặt Man Nhược vương khi lời nói dối của hắn bị phát hiện, thì ả lại tự mình dẫn xác đến đây.

Lấy đầu của ả Mị Yêu dâng lên cho Man Nhược vương nhân đại lễ đăng cơ của ngài ấy, còn món quà nào đặc sắc hơn nữa được chứ?

Nghĩ đến đây, cơ mặt của tên Tam Giác liền giãn ra, khoé miệng hắn hiện lên một nụ cười gian trá.

"Lệnh cho tất cả binh lính tập trung ra cổng phía Nam, ta sẽ đích thân đến đó lấy đầu ả ta!"

Tam Giác dõng dạc ra lệnh cho tên thuộc hạ.

"Tuân lệnh!".

Cổng thành phía Nam, Vẫn Thanh thành.

Triệu Thường Côn cùng Mộc Phiến La đang đứng bên ngoài cách cổng thành hơn năm mươi thước quan sát.

"Phiến La, nàng xem kìa, bọn chúng là đang chào mừng nàng trở về a"

Triệu Thường Côn chỉ tay lên phía tường thành nói với giọng đùa cợt.

Phía bên trên tường thành bọn yêu nhân thân mặt giáp trụ, vũ khí lăm lăm trên tay, đứng san sát nhau, tất cả đều khí thế hừng hực, mắt dán chặt về phía Mộc Phiến La như thể sợ nàng lại bỏ trốn lần nữa.

"Bọn chúng là thuộc hạ của tên Tam Giác..."

Mộc Phiến La gương mặt giận dữ nói.

Nàng vẫn còn nhớ rất rõ ngày hôm đó, ngày mà đội quân tàn ác của Tam Giác tấn công vào Vẫn Thanh thành.

Bọn chúng cứ như là một bầy sói đói lâu ngày, hung dữ, sẵn sàng chém giết mọi thứ trên đường chúng đi qua.

Ngày hôm đó, nếu như nàng không trúng phải cổ độc của tên Man Nhược thì nàng đã có thể xoay ngược tình thế, dân chúng trong thành cũng không phải bị tàn sát dã man nhiều đến như thế.

Tất cả là tại nàng đã quá khinh suất, đã quá tin người!

Thân thể Mộc Phiến La run lên, nàng bây giờ chỉ muốn đích thân phanh thây tên Tam Giác kia ra thì mới hả được cơn giận này.

"Đừng tức giận, ta sẽ bắt chúng trả lại gấp mười lần những gì bọn chúng đã gây ra!"

Triệu Thường Côn đặt bàn tay lên vai Mộc Phiến La xoa dịu nàng.

Lúc này, một tên trên người mặc ngân giáp xuất hiện, trên người hắn toát ra một lượng yêu khí khác hẳn với những tên còn lại.

Tất cả yêu nhân đều nép sang một bên.

"Tam Giác!!!"

Mộc Phiến La nghiến răng, nắm chặt nấm đấm, ánh mắt tóe lửa hướng tới tên yêu nhân vừa xuất hiện.

"Ha ha ha...Mị Yêu vương, ta đã tha cho ngươi một con đường sống, vậy mà ngươi còn không biết trân trọng, lại tự vác xác đến đây.

Thôi thì ngoan ngoãn mà để cho ta giết luôn đi thôi!

Ha ha ha...!"

Tam Giác cười lớn, ánh mắt hắn dán vào Mộc Phiến La, nhưng chợt khựng lại.

Nữ yêu đứng phía dưới kia rõ ràng là Mị Yêu vương, nhưng có gì đó hơi khác, nhất là tóc và khí tức của ả.

Mị Yêu vương mấy ngày trước tóc là màu xanh đen cơ mà, sao lại biến thành màu trắng thế kia?

Mị Yêu vương vốn là Võ Thánh Nhị phẩm cơ mà, sao cái khí tức kia toả ra lại chỉ là Võ Vương?

Hay là do tác dụng của cổ độc?

Cổ độc không thể giết chết ả nhưng đã làm cho tu vi của ả giảm xuống hay sao?

Tam Giác lại nhìn đến người đang đứng cạnh Mộc Phiến La.

Còn tên nào kia?

Tên đó không hề có chút khí tức nào cả, chẳng lẽ là thuộc hạ của Mị Yêu vương, là kẻ cứu ả hay sao?

Trong đầu Tam Giác hiện lên rất nhiều câu hỏi mà không có lời giải đáp.

"Ngươi...là Mị Yêu vương?"

Tam Giác theo bản năng hỏi Mộc Phiến La.

Hắn muốn chắc chắn ả chính là Mị Yêu vương.

"Chính là ta, Mị Yêu vương, Tà chủ của Vẫn Thanh thành!"

Mộc Phiến La nói lớn.

"Tà chủ của Vẫn Thanh thành?

Ha ha ha....

Nhìn lại ngươi mà xem, có con ra dáng tà chủ hay là không?

Vẫn Thanh thành bây giờ là thành trì thuộc sở hữu của Man Nhược đại nhân.

Còn ngươi, chẳng qua là một yêu nhân yếu ớt sắp bị ta bóp chết mà thôi!"

Tam Giác sau khi nghe câu trả lời lại một lần nữa cười lớn, giọng điệu khinh dễ Mộc Phiến La.

"Ngươi!

Ta sẽ giết ngươi, tên khốn kiếp!"

Mộc Phiến La bộc phát ra toàn bộ khí tức của mình, trực xông đến nhưng liền bị Triệu Thường Côn giơ tay ra ngăn lại.

"Nàng hãy thu lại khí tức đi, đừng nên chấp nhặt chi cái loại chó bám đuôi chủ kia"

Triệu Thường Côn thản nhiên nói.

"Ngươi bảo ai là chó?!"

Tam Giác quát lớn.

"Kẻ nào lên tiếng thì ta nói kẻ đó!

Làm sao?"

Triệu Thường Côn giọng khinh khỉnh đáp trả.

"Thật là không biết sống chết!"

Tam Giác cả giận, ánh mắt tóe lửa nhìn Triệu Thường Côn.

"Giỏi thì phóng ngựa tới đây!"

Triệu Thường Côn ngón tay ngoắc ngoắc Tam Giác.

Đầu Tam Giác gần như bốc khói trước cái hành động khinh dễ người đến cùng cực kia của Triệu Thường Côn.

Kể từ lúc đi theo Man Nhược vương, hắn chưa bao giờ bị sĩ nhục như thế này.

Cái tên kia chắc chắn phải chết!

Phải băm hắn ra làm trăm mảnh thì mới có thể rửa nổi nhục này!

Tam Giác liền chộp lấy cây thương của tên thuộc hạ bên cạnh, vận tất cả khí lực vào cánh tay, sau đó ném thật mạnh hướng về phía Triệu Thường Côn.

"Dám xúc phạm ta, ngươi là nên chết đi!"

Cây thương ném ra từ tay Tam Giác lao đi vun vút kèm theo là bàng bạc khí tức kinh người.

Mũi thương lao nhanh đến mức ma sát vào không khí tạo nên những tiếng rít chói tai.

Tam Giác là một trong năm phó tướng dưới trướng Man Nhược vương, cảnh giới tu vi của hắn đã đạt đến Võ Hoàng Cửu phẩm, một thương này ném ra là dùng toàn lực mà ném.

Dù có là Võ Thánh đi chăng nữa cũng rất khó để mà né được một thương này của Tam Giác với khoảng cách chỉ hơn năm mươi thước thế này.

Nhưng kẻ mà cây thương đang hướng tới lại là Triệu Thường Côn chứ không phải là người một kẻ tầm thường nào khác.

"Thường Côn! Cẩn thận!"

Mộc Phiến La nhận ra được sự nguy hiểm ngay từ lúc Tam Giác chuẩn bị ném, nàng hét lớn, trực lao lên trước vận khí tức che chắn cho Triệu Thường Côn.

Nàng dù không nắm chắc là có thể chống đỡ được hay không, nhưng nàng không hề muốn Triệu Thường Côn có bất cứ tổn thương nào.

Nhưng Triệu Thường Côn còn nhanh hơn, hắn biết trước Mộc Phiến La sẽ phản ứng nên liền kéo tay ngăn nàng lại.

Bặc!

Chỉ trong chưa tới một cái chớp mắt, cây thương bị bắt gọn trong lòng bàn tay, mũi thương dừng lại ngay trước ngực của Triệu Thường Côn.

Tam Giác cùng đám yêu nhân đứng trên tường thành, kể cả Mộc Phiến La đứng ngay cạnh Triệu Thường Côn, tất cả đều ngơ ngác, gương mặt hiển hiện lên ngốc trệ nhìn cảnh tượng vừa xảy ra.

Cái mũi thương chết chóc kia do Tam Giác ném ra lại bị bắt gọn một cách dễ dàng.

Nhưng kẻ bắt lấy cây thương kia không phải là Triệu Thường Côn, mà là một kẻ khác không biết từ đâu xuất hiện.

Kẻ này thậm chí còn không thèm nhìn, quay lưng về phía đám Tam Giác khi bắt thương.

Khi cả bọn còn đang không hiểu cái quái gì đang diễn ra thì tên vừa xuất hiện hừ lạnh một cái, giọng âm trầm nhưng nói một cách thản nhiên với Triệu Thường Côn.

"Ngươi có biết triệu hồi ta trong tình huống như thế này là rất nguy hiểm không hả?

Muốn ta bị thương hay sao chứ, tên khốn nhà ngươi?".