Chương 196: Thương Sơn phái không có ai là bình thường.
Đám đệ tử Giới luật đường của Thiên môn Đại học các hung hăng lao đến chỗ của Lan nhi và Kiều nhi theo lệnh của Lỗ Trung Ban, quyền pháp, chưởng pháp, kiếm kỹ đồng loạt xuất ra, hướng hai nữ nhân đang bị thương mà đánh tới.
Bang!
Nhưng những đòn tấn công của đám đệ tử Giới luật đường còn chưa kịp chạm vào Lan nhi và Kiều nhi liền bị một màn chắn cản lại đánh bật tất cả lùi lại mấy thước trước sự ngơ ngác của cả hai nữ nhân.
"Tỷ... chuyện này là sao...?"
Lan nhi ngốc trệ ánh mắt nhìn vào màn chắn hộ giáp đang bảo vệ cả hai người.
"Ta...ta...cũng không biết..."
Kiều nhi ngập ngừng đáp lời, nàng cũng như Lan nhi không hề biết màn chắn hộ giáp này là sao.
Phía sau đám đệ tử, Lỗ Trung Ban gương mặt nhăn nhó, hắn quát lớn.
"Là kẻ nào to gan dám xen vào chuyện của Thiên môn Đại học các?!!"
Hắn quan sát rất kỹ từ lúc màn chắn hộ giáp kia xuất hiện, Lan nhi và Kiều nhi thân thể hiện đang bị thương không thể nào thi triển ra loại màn chắn hộ giáp với sức phòng ngự có thể chống lại công kích của hai mươi Võ Tông như thế được, hơn thế nữa, gương mặt ngơ ngác kia của hai nàng chứng tỏ hai nàng cũng rất bất ngờ với tình huống vừa xảy ra, chỉ có thể là còn có một kẻ khác nữa đang ẩn mình xung quanh đây giúp đỡ hai nàng.
"Phu quân...cũng may là...chúng ta tới kịp..."
Phía xa hơn hai mươi thước đám người Thương Sơn phái bất chợt xuất hiện, Hoa Vi Nghi hai tay vận khí lực duy trì cho màn chắn hộ giáp đang bảo vệ Lan nhi và Kiều nhi, nàng ngập ngừng nói.
"Ai nha, một đám hai mươi tên to con lực lưỡng thế kia lại đi hà hiếp hai nữ nhân đang mang trọng thương, thật không hổ danh là Đệ nhất Danh môn chính phái đứng đầu Tinh Không đại lục a!
Hành động vô liêm sỉ thế này e là chỉ có đệ tử Thiên môn Đại học các mới có thể làm ra được a, thật làm cho bản tọa có phần ngưỡng mộ a!"
Vương Nhất Tự ung dung chậm rãi bước tới trước, giọng đầy chế giễu.
"Vương... Vương chưởng môn...!!"
Ánh mắt Kiều nhi khi bắt gặp đám người Thương Sơn phái liền trở nên vui mừng, nàng xúc động gọi Vương Nhất Tự.
Hai nàng liều chết trốn ra khỏi tông môn vốn là để đi cầu cứu Thương Sơn phái, những tưởng đã phải bỏ mạng lại nơi này, không ngờ Vương Nhất Tự cùng đám người Thương Sơn phái lại đến đây.
"Tỷ...đám người kia chính là Thương Sơn phái sao...?"
Lan nhi lên tiếng hỏi, nàng dù đã nghe Kiều nhi kể lại tất cả mọi chuyện ở Lạc Vẫn đảo nhưng vẫn là bán tín bán nghi, một cái Thập lưu môn phái làm sao có thể làm ra được những chuyện mà nghe qua thôi đã thấy rất vô lý rồi.
"Ừm...chính là bọn họ!
Nam nhân đi phía trước kia chính là chưởng môn của Thương Sơn phái!"
Kiều nhi gật đầu đáp lời câu hỏi của muội muội.
"Lời lẽ ngông cuồng!
Đúng là không biết trời cao đất dày!
Các ngươi xông lên giết hết bọn chúng cho bản tọa!"
Lỗ Trung Ban cả giận trước lời chế giễu của Vương Nhất Tự liền hô lớn ra lệnh cho đám đệ tử xông đến hòng lấy mạng đám người Thương Sơn phái.
Lắc rắc!
Đám đệ tử Giới luật đường chỉ mới bước lên được vài bước, còn chưa kịp thi triển ra bất cứ chiêu thức nào thì đã bị một luồng hàn khí vây đến, toàn thể hai mươi người lập tức bị băng phong.
Lỗ Trung Ban tâm thần chấn kinh vội vàng nhảy ra xa hơn mười thước, hai mắt trố lên ngạc nhiên nhìn vào nữ nhân cầm trên tay một thanh đại kiếm vừa xuất ra hàn băng khí tức kia.
'Nha đầu này lại là băng tu?
Khí tức xem ra chỉ là Võ Vương...sao lại có thể chỉ trong chớp mắt băng phong hai mươi người chứ?!!'
Lỗ Trung Ban hoang mang suy nghĩ.
Lợi dụng lúc Lỗ Trung Ban lùi lại phía sau, Lan nhi và Kiều nhi lập tức nhảy đến chỗ đám người Thương Sơn phái.
"Vương chưởng môn...xin hãy cứu sư tôn của bọn ta...sư tôn của bọn ta đang bị..."
Kiều nhi lời nói gấp gáp nhưng chưa kịp nói hết câu thì bị Vương Nhất Tự ra hiệu ngừng lại sau đó quăng cho nàng hai viên đan dược.
"Chuyện của Trác trưởng lão bản tọa có thể đoán ra được.
Đây là trị thương đan, hai ngươi hãy mau phục dùng đi!"
Vương Nhất Tự chậm rãi nói.
Kiều nhi đón lấy hai viên đan dược sau đó đưa cho Lan nhi một viên.
"Đa tạ Vương chưởng môn!"
Kiều nhi nói với Vương Nhất Tự liền sau đó cho đan dược vào miệng trước sự ngơ ngác của Lan nhi.
"Tỷ...?"
"Lan nhi, muội cũng mau phục dùng đan dược đi, Vương chưởng môn sẽ không hại chúng ta đâu!"
Kiều nhi chắc cú.
Trị thương đan vừa tan trong miệng thì Kiều nhi cảm nhận được hiệu quả tức thì, tất cả thương thế đều lập tức biến mất.
Bên cạnh, Lan nhi cũng đã phục dùng đan dược, vết thương của nàng cũng hoàn toàn hồi phục.
Cả hai nàng đồng dạng ngốc trệ, ánh mắt hoang mang nhìn về phía Vương Nhất Tự.
Phía xa, Lỗ Trung Ban lại là người ngạc nhiên hơn cả, tất cả đều hiển hiện lên gương mặt của hắn.
"Các ngươi rốt cuộc là ai lại dám xen vào chuyện của Thiên môn Đại học các ta?!!"
Lỗ Trung Ban lớn tiếng hỏi.
Vương Nhất Tự chẳng thèm để ý đến Lỗ Trung Ban, hắn quay qua hỏi Kiều nhi.
"Nha đầu, cái thứ kia là gì thế?"
Ngón tay Vương Nhất Tự chỉ thẳng vào Lỗ Trung Ban.
Lan nhi khoé miệng giật giật, nàng trước giờ chưa từng gặp kẻ nào lại nói năng ngông cuồng như này, từ cử chỉ cho đến lời nói đều toát lên vẻ khinh thường người khác đến thậm tệ.
"Đó...đó là...Phó đường chủ của Giới luật đường..."
Kiều nhi ấp úng trả lời.
"Ồ!!"
Vương Nhất Tự tỏ vẻ kinh ngạc.
"Hóa ra là phó đường chủ Giới luật đường, bảo sao tiếng sủa lại to như thế!"
"Muốn chết?!!"
Lỗ Trung Ban đùng đùng nổi giận, trán nổi gân xanh, hắn bộc phát ra toàn bộ khí tức của bản thân, hắn gầm thét lên khi bị Vương Nhất Tự ví như một con chó.
Từ trước đến giờ, Lỗ Trung Ban, hắn chưa bao giờ bị người khác sỉ nhục thậm tệ đến như vậy, đến ngay cả đường chủ Giới luật đường còn chưa mắng hắn một câu một lời nào, ấy vậy mà ngay lúc này đây hắn lại bị một tên chẳng biết từ đâu đến buông lời nhục mạ.
Giận!
Rất giận!
Lỗ Trung Ban như một con thú hoang giận dữ với đôi mắt đỏ ngầu hung hăng vận chưởng pháp lao đến chỗ Vương Nhất Tự.
"Bản tọa sẽ giết hết các ngươi!!!
Chết đi lũ cặn bã!!!"
"Vân nhi!"
Vương Nhất Tự không một chút lo lắng nào khi trước mặt là bàng bạc chưởng ấn của một Võ Hoàng đỉnh phong đang lao đến, hắn thản nhiên gọi Lý Mộng Vân.
"Chưởng môn?"
Lý Mộng Vân tay ôm quyền đáp.
"Cái thứ kia giao cho ngươi!"
Vương Nhất Tự ngón tay chỉ về phía Lỗ Trung Ban thản nhiên nói.
Lý Mộng Vân không đáp lại, lẳng lặng bước lên phía trước đám người, lấy ra Giáng Ma giản vận toàn bộ khí lực truyền vào giản, chỉ trong chớp mắt luồng khí tức màu đỏ rực liền xuất hiện bao lấy thân thể nàng ngùn ngụt như một ngọn lửa đang cháy rực.
Lỗ Trung Ban khẽ nhếch mép nhìn Lý Mộng Vân.
"Một Võ Tôn Nhất phẩm lại dám đứng ra đón đỡ chưởng pháp của bản tọa?
Đúng là không biết sống chết!!!"
Hắn hét lớn càng dồn lực vào chưởng pháp.
"Hoàng Vân chưởng!!!"
Kinh khủng là chưởng pháp hóa hữu hình một bàn tay cao đến hơn hai thước lao vun vút về phía đám người Thương Sơn phái với sự đắc ý của Lỗ Trung Ban.
'Cho dù có là Võ Thánh Nhất phẩm cũng sẽ khó khăn mà đón đỡ một chưởng này của bản tọa a!'
Hắn tự tin.
"Cái quái....?!!"
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, cái khoảnh khắc mà Lý Mộng Vân giơ Giáng Ma giản lên sau đó đánh về phía trước một giản xuất ra một đạo kình lực đỏ rực như máu, khiến Lỗ Trung Ban hắn chợt kinh hãi.
Chân hắn lập tức giẫm mạnh xuống đất tạo đà trực nhảy ra né tránh đạo kình lực chết chóc kia, nhưng mà không kịp.
Oành!
Kình lực do Lý Mộng Vân dùng Giáng Ma giản đánh ra dễ dàng phá nát chưởng pháp của Lỗ Trung Ban gây ra một chấn động lớn đồng thời hất văng hắn ra xa mười mấy thước.
Ầm!
Lỗ Trung Ban bị kình lực hất ra xa cả người đập mạnh vào một gốc cây phía sau miệng phun ra máu.
Hắn sau đó rơi xuống đất với tư thế nằm sấp.
"Phó đường chủ Giới luật đường của Thiên môn Đại học các cũng chỉ có thế!"
Lý Mộng Vân âm trầm nói với một phong thái khinh người chẳng kém gì Vương Nhất Tự.
Phía sau, Lan nhi và Kiều nhi miệng há hốc, mắt mở to, kinh ngạc không thôi với cái tình huống vừa mới xảy ra.
Phải nói, một chưởng kia là Lỗ Trung Ban dùng toàn lực để đánh ra, là toàn lực của Võ Hoàng đỉnh phong, đến cả hai nàng, một kẻ Võ Tôn đỉnh phong, một người Võ Vương Nhất phẩm, cũng chưa chắc đón đỡ mà có thể toàn mạng, nhẹ lắm cũng bị nội thương nghiêm trọng.
Ấy thế mà Lý Mộng Vân chỉ đơn giản là đánh ra một giản chẳng những có thể dễ dàng phá tan chưởng pháp của Lỗ Trung Ban còn đánh bay hắn ra xa mười mấy thước.
Đây mà là hành động của Võ Tôn Nhất phẩm hay sao chứ?!!
Khụ...khụ...
Lỗ Trung Ban ho ra máu gắng gượng đứng dậy, lãnh trọn một đòn vừa rồi lục phủ ngũ tạng của hắn bị nội thương nghiêm trọng, hắn đau đến mức không thể thốt ra được lời nào.
'Làm...làm sao... một... một Võ Tôn Nhất phẩm... lại có thể... xuất ra được kình lực...kinh khủng như thế chứ?!!'
Hắn khổ sở suy nghĩ.
"Chưởng môn, hay là để đệ tử kết thúc hắn luôn?"
Lý Mộng Vân âm trầm hỏi.
Lời này khiến cho cả Lỗ Trung Ban và cả Lan nhi, Kiều nhi giật mình.
"Mộng Vân, hắn ta dù sao cũng là Phó đường chủ Giới luật đường của Thiên môn Đại học các, ngươi đừng có hành động khinh suất!!!"
Kiều nhi gấp gáp lập tức lên tiếng khuyên ngăn.
"Sư muội, Kiều cô nương nói đúng đấy!
Nếu như giết hắn thì sẽ đắc tội với Thiên môn Đại học các...
Chúng ta đến đây là để cứu người, càng ít phiền phức càng tốt a!"
Trương Tấn nói thêm vào.
"Ta nói này, các ngươi sợ hãi cái gì vậy?"
Lục Thiên Cầm bước lên một bước lạnh lùng nói.
"Đường đường là một tên Phó đường chủ của một tông môn bậc nhất đại lục lại không tiếp nổi một chiêu của Mộng Vân?
Ta xem xem cái đám người Thiên môn Đại học các cũng chẳng ra làm sao!"
Lan nhi và Kiều nhi khoé miệng giật giật liên hồi.
'Cái đám người Thương Sơn phái này không lẽ ai ai cũng ngông cuồng không sợ chết như thế sao?!!
Quả thật, chỉ có tên này mới hành động giống như một con người a...'
Kiều nhi cùng Lan nhi ánh mắt tia qua chỗ Trương Tấn.
"Sư tỷ, tỷ hiểu lầm ý của đệ rồi a!
Chỉ là đến để cứu người, cũng không phải đến để đập phá quán a...
Nếu như kinh động đến toàn thể Thiên môn Đại học các, thì e là chúng ta phải bỏ sức ra mà diệt luôn cái tông môn này a..."
Trương Tấn gãi gãi đầu đáp lời Lục Thiên Cầm.
Hự!
Kiều nhi cùng Lan nhi kém chút phun ra ngụm máu mà ngã ngửa ra.
'Hoá ra Thương Sơn phái chẳng có kẻ nào là giống người thường cả!!'
Hai nàng gào thét trong lòng.
Diệt Thiên môn Đại học các?!!
Đám người này lấy đâu ra cái tự tin này vậy?!!
Cho dù chưởng môn của bọn hắn có mạnh đến đâu thì đối đầu với hàng ngàn hàng vạn người thì cũng sẽ bị số lượng mài chết mà thôi!!
Kiều nhi lúc trước không phải là chưa từng chứng kiến thực lực của Vương Nhất Tự, Vương Nhất Tự quả thực rất mạnh, mạnh hơn rất rất nhiều so với tất cả những người mà Kiều nhi từng biết đến, còn mạnh hơn cả Các chủ của Thiên môn Đại học các, nhưng thế thì đã sao?
Vương Nhất Tự cho dù có mạnh đến cỡ nào thì cũng chỉ là sức mạnh của một người, làm sao có thể chống lại vạn người được chứ?
Đó là chưa nói đến, trong số vạn người kia, còn có mấy mươi nhân thuộc vào đỉnh phong ở Tinh Không đại lục này.
"Được rồi, các ngươi không cần tranh luận nữa!"
Vương Nhất Tự chậm rãi nói với đám đệ tử.
"Vân nhi, bản tọa biết ngươi nóng lòng muốn cứu Trác trưởng lão, nhưng cũng không nên mất kiên nhẫn như thế.
Tên này tuy thực lực có phần yếu kém, nhưng vẫn còn chút giá trị, đừng giết hắn vội!"
"Chưởng môn, là đệ tử quá lo lắng cho cô cô nên có hơi mất tự chủ, xin chưởng môn hãy trách phạt..."
Lý Mộng Vân thu lại Giáng Ma giản, cúi đầu nói với Vương Nhất Tự.
"Không sao, không sao!
Tuổi trẻ thường không suy nghĩ được cặn kẽ, bản tọa có thể hiểu được!"
Hắn sau đó quay qua nói với Âu Dương Kiệt.
"A Kiệt, trói tên đó lại, sau đó mang hắn cùng đi đến Thiên môn Đại học các!".