webnovel

Chương 102: Kẻ không nên động đến.

Chương 102: Kẻ không nên động đến.

Bặc!

Vương Nhất Tự nắm lấy cổ tay Âu Dương Kiệt, ngăn hắn lại.

Cả hai dừng lại ngay trước thềm chính điện.

"Chưởng môn, xin người đừng ngăn cản đệ tử!

Cho phép đệ tử giết chết tên khốn kiếp này!"

Âu Dương Kiệt âm trầm nói với Vương Nhất Tự, ánh mắt vẫn dán chặt vào tên Âu Dương Trác đang nằm dưới đất sợ đến vỡ cả mật.

"A Kiệt, ngươi bình tĩnh một chút!

Bản tọa hôm nay dẫn ngươi đến đây không phải là để giết người, mà là để đòi lại công đạo cho ngươi.

Ngươi không cần thiết tự làm bẩn tay mình vì loại người như thế!"

Vương Nhất Tự ôn tồn khuyên Âu Dương Kiệt.

"Mặc khác, bản tọa thấy, thay vì giết hắn, ngươi nên cảm tạ hắn mới đúng a!"

"Cảm tạ hắn...?

Chưởng môn... người có nhầm không vậy...?"

Âu Dương Kiệt ngốc trệ, quay qua nhìn Vương Nhất Tự, hỏi.

"Chẳng phải hay sao?

Nhờ hắn mà ngươi mới nhận ra lòng người vốn không hề đơn giản, đầy mưu mô, tính toán.

Nhờ hắn mà ngươi mới thoát ra khỏi cái nơi đầy rẫy ganh ghét, tranh giành, đố kỵ, cái nơi mà sẵn sàng vứt bỏ bất cứ ai chỉ vì quyền lợi.

Nhờ hắn mà ngươi mới có cơ hội gia nhập Thương Sơn phái, làm lại cuộc đời, trở thành một con người mới, tự do tự tại, không còn bị ràng buộc bởi những luật lệ, những quy cũ.

Ngươi nghĩ có nên cảm tạ hắn hay là không?"

Vương Nhất Tự chậm rãi giải thích.

Lời này của Vương Nhất Tự như xoa dịu đi nổi đau, sự giận dữ của Âu Dương Kiệt.

"Chưởng môn... người nói đúng...

Đệ tử...đã quá lỗ mãng...vì tức giận..."

Âu Dương Kiệt rụt tay lại, thu hồi lại khí tức.

Vương Nhất Tự khoé miệng hiện lên nụ cười, sau đó hắn liếc nhìn Âu Dương Đại Năng, ánh mắt như muốn nói rằng, ngươi hãy tự mà thanh lý môn hộ đi!

Âu Dương Đại Năng có thể hiểu được ý này của Vương Nhất Tự, hắn từ lúc nãy đến giờ cũng như Âu Dương Kiệt, tức giận đến run người.

Âu Dương gia dưới thời của hắn là một đại gia tộc vang danh khắp nơi, đường đường chính chính ngay thẳng, những đại gia tộc khác nhìn vào cũng phải kính nể mấy phần.

Bây giờ, tất cả thanh danh của gia tộc do một tay hắn gầy dựng suốt bao nhiêu năm tháng phút chốc bị hủy trong tay Âu Dương Trác, bảo hắn làm sao mà không giận cho được?

Âu Dương Đại Năng thở ra một hơi, điều chỉnh nhịp thở của mình.

Hắn sau đó quay người lại, chầm chậm bước về phía Âu Dương Trác.

"Thái...Thái trưởng lão...xin hãy tha mạng...

Ta...ta...chẳng qua...là vì...tình huống ép buộc..."

Âu Dương Trác sợ hãi không thôi, mặt hắn cắt không còn giọt máu nào, hắn cố gắng van xin cho tính mạng của hắn.

Hắn muốn bật dậy ngay lúc này, dồn tất cả sức lực vào đôi chân, chạy được bao xa thì chạy.

Nhưng mà không thể!

Hắn, sau khi bị Vương Nhất Tự ngược, thân thể bây giờ đã không còn chút sức lực nào, đến ngay cả nói chuyện cũng là mệt nhọc.

Hắn bây giờ chỉ còn biết nằm đó van xin, và chờ đợi cái chết đến với mình mà thôi.

Âu Dương Đại Năng đứng trước mặt Âu Dương Trác, gương mặt hắn đỏ rực lên vì giận, khí tức cũng bộc phát ra.

"Thái... trưởng lão...xin hãy..."

Bành!

Không để Âu Dương Trác nói hết câu, Âu Dương Đại Năng liền dùng hết sức dậm mạnh chân lên đầu hắn, nhấn đầu hắn lún sâu xuống nền đất.

"Tên bại hoại gia tộc này, ngươi là nên chết đi!!!"

Âu Dương Đại Năng gầm thét lên.

Hắn sau đó bồi thêm cho Âu Dương Trác vài đạp nữa.

Chẳng mấy chốc, cả thân thể Âu Dương Trác giật giật liên hồi sau đó im bặc, mệnh khí tiêu tán hoàn toàn.

Âu Dương Đại Năng thở ra hổn hển, hắn quay lại nhìn Vương Nhất Tự, hỏi.

"Vương chưởng môn, người bây giờ đã chết, ngươi chẳng hay đã hài lòng chưa?"

"Vẫn chưa!"

Vương Nhất Tự lắc đầu, sau đó thi triển ra trận pháp triệu hồi trước mặt.

Vòng tròn trận pháp rực sáng, Chung Quỳ tiểu yêu từ từ xuất hiện.

"Loại như hắn, chết còn là quá dễ dãi!

Chung Quỳ, bắt lấy linh hồn bay ra từ thân xác kia, nhốt nó vào ngục, mỗi ngày tra tấn ba lần cho bản tọa!"

"Tuân lệnh!"

Chung Quỳ hứng khởi trả lời Vương Nhất Tự, sau đó bay đến chỗ Âu Dương Trác.

Đám đệ tử Thương Sơn phái khoé miệng giật giật nhìn chưởng môn của bọn hắn.

Người đã chết rồi nhưng vẫn không thể thoát khỏi bàn tay của chưởng môn.

Nói về độ ác độc thì toàn cõi Đại lục này không ai bì kịp chưởng môn của bọn hắn!

"Này lão già, tránh ra, không ta hút luôn linh hồn lão thì đừng có mà hối hận!"

Chung Quỳ tay lấy ra một cái hồ lô, nói với Âu Dương Đại Năng đang đứng trước xác của Âu Dương Trác.

Âu Dương Đại Năng bất giác lùi lại hai, ba bước, ánh mắt có vẻ hoảng.

'Tên chưởng môn của Thương Sơn phái rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Không những tu vi cảnh giới không thể đoán được, mà còn có cả một khế ước thú tác động được vào cả linh hồn...

Loại người này, thực sự... thực sự không nên động chạm đến...'

Âu Dương Đại Năng nghĩ ngợi.

Chung Quỳ sau khi thi triển thuật bắt hồn cũng biến mất, trở về không gian triệu hồi.

Đoạn hai, ba phút sau, Âu Dương Đại Năng bước đến, hai tay ôm quyền, giọng thành khẩn, gương mặt hiện lên khổ sở, nói với Vương Nhất Tự.

"Vương chưởng môn, ta thay mặt toàn bộ người trong gia tộc tạ lỗi với ngươi!"

"Người ngươi nên tạ lỗi là hắn, không phải bản tọa!"

Vương Nhất Tự ngón tay chỉ về phía Âu Dương Kiệt đang âm trầm đứng bên cạnh.

"Kiệt nhi..."

"Âu Dương thái trưởng lão!"

Âu Dương Kiệt ngăn hắn lại, nói.

"Ta bây giờ là đệ tử Thương Sơn phái, với Âu Dương gia đã không còn bất cứ mối quan hệ nào.

Thái trưởng lão, người đừng nên xưng hô như vậy!"

Âu Dương Đại Năng ánh mắt hiện lên tiếc nuối, hắn ôm quyền, đầu cúi thấp, hành tiểu lễ với Âu Dương Kiệt.

"Âu Dương Kiệt, ta lấy thân phận Thái trưởng lão của Âu Dương gia thay mặt tất cả người trong gia tộc tạ lỗi với ngươi!

Xin ngươi niệm tình nghĩa khi xưa mà bỏ qua cho Âu Dương gia!..."

Âu Dương Kiệt không đáp lại, hắn cảm thấy khó xử trong tình huống này.

"A Kiệt, Thái trưởng lão đã đích thân cúi đầu nhận lỗi với ngươi, chuyện trước kia, ngươi cũng đừng nên tính toán với hắn làm gì nữa"

Vương Nhất Tự lên tiếng.

"Nếu chưởng môn đã nói vậy, thân là đệ tử không thể làm trái.

Thái trưởng lão, chuyện trước đây giữa ta và Âu Dương gia kể từ lúc này, tất cả đều kết thúc!"

"Đa tạ..."

"Khoan đã!"

Vương Nhất Tự lập tức lên tiếng, chặn lời Âu Dương Đại Năng.

"Đệ tử bản tọa bỏ qua cho ngươi, nhưng bản tọa thì không dễ như thế!"

"Vương chưởng môn, ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào?"

Âu Dương Đại Năng hai chân mày nhăn lại, hỏi.

"Bản tọa muốn ngươi đem tất cả chuyện này thông cáo thiên hạ, trả lại cho đệ tử bản tọa một cái công bằng!"

"Chuyện này..."

Âu Dương Đại Năng ngập ngừng.

Việc Vương Nhất Tự yêu cầu, Âu Dương Đại Năng không phải là không thể thực hiện được, chỉ là sau đó thì sao?

Danh tiếng của Âu Dương gia làm sao còn có thể giữ được nữa chứ?

Tất cả mọi người rồi đây sẽ phỉ nhổ vào Âu Dương đại gia tộc, một cái gia tộc tàn nhẫn, không từ thủ đoạn nào, ra tay ám hại chính người của mình.

Vương Nhất Tự nhìn thấy sự do dự của Âu Dương Đại Năng, liền hỏi.

"Sao thế?

Chuyện đơn giản như thế không lẽ Thái trưởng lão Âu Dương gia không làm được hay sao?!

Hay ngươi lo sợ chuyện này một khi lọt ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh dự và lợi ích của gia tộc?

Đường đường là một đại gia tộc tiếng tăm lừng lẫy lại run sợ, lại do dự, không muốn thừa nhận lỗi lầm do chính mình gây ra hay sao chứ?

Ngươi lo sợ cho danh dự của Âu Dương gia, vậy danh dự của đệ tử bản tọa thì sao?!"

Lời này như đánh đúng vào nỗi đau của Âu Dương Đại Năng khiến hắn khẽ giật mình.

Trong thoáng chốc, hắn như đã quên mất công sức hắn bỏ ra biết bao năm cho Âu Dương gia là vì cái gì.

Chẳng phải là vì danh tiếng, vì lợi ích của gia tộc hay sao?

Nếu như hắn không thông cáo chuyện này ra ngoài, chắc gì Thương Sơn phái đã để yên?

Cứ cho là ngay bây giờ tên Vương chưởng môn này rời đi, không tổn hại đến người của Âu Dương gia, nhưng nếu như ngày mai, hoặc ngày mốt, hắn thông cáo chuyện này thì sao?

Sẽ là một tin chấn động!

Sẽ có rất, rất nhiều người quan tâm và bàn tán!

Cũng sẽ không thể nào giữ được danh tiếng của Âu Dương gia, mà còn khiến nó chìm sâu hơn nữa.

Thay vì như vậy, tự hắn thông cáo chuyện này cho thiên hạ, biết đâu còn vớt vát lại được chút gì đó.

"Được! Ta hứa với Vương chưởng môn!

Ngay sáng mai, ta sẽ thông cáo tất cả những chuyện đó!"

Âu Dương Đại Năng ánh mắt kiên định, nói với Vương Nhất Tự.

"Tốt! Tốt a!"

Vương Nhất Tự mỉm cười hài lòng.

"Chuyện Âu Dương gia phái sát thủ đến Thương Sơn phái hòng lấy mạng đệ tử của bản tọa, bản tọa đốt đi Trác Hồng Lâu xem như là trừng phạt các ngươi.

Mọi chuyện cũng nên kết thúc ở đây a!

Ngươi có ý kiến gì không?"

"Không... không ý kiến..."

Âu Dương Đại Năng cay đắng đáp lời.

"Vậy bản tọa cùng đám đệ tử không ở đây làm phiền Thái trưởng lão nữa a!

À, băng phong sau hai canh giờ nữa sẽ tự hóa giải, ngươi không cần phải lo lắng!"

Vương Nhất Tự quay người bước đi, ra hiệu cho đám đệ tử rời khỏi.

Nhưng trước khi bước ra khỏi Âu Dương gia, Vương Nhất Tự nói vọng lại một câu.

"Bản tọa hy vọng rằng sau này Âu Dương gia các ngươi cân nhắc thật kỹ trước khi đưa ai đó lên làm gia chủ!"

Âu Dương Đại Năng đứng đó, thất thần, nhìn theo bóng lưng đám người Thương Sơn phái, vẻ mặt trầm ngâm pha lẫn chút buồn cùng sự thất vọng.

Phịch!

Vừa bước qua khỏi cổng lớn Âu Dương phủ, Âu Dương Kiệt liền cả người lập tức quỳ xuống, hướng Vương Nhất Tự mà bái.

"Chưởng môn, xin hãy nhận của đệ tử một lạy!

Đa tạ người đã vì đệ tử mà đến đây đòi lại công đạo!"

Vương Nhất Tự không quay lại, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi nói.

"Dưới gối quân tử dát vàng, chỉ quỳ trước thân sinh phụ mẫu!

Ngươi đứng lên đi!"

Âu Dương Kiệt từ từ đứng dậy.

"Bản tọa không phải chỉ vì riêng ngươi nên mới đến Âu Dương gia!

Các ngươi là đệ tử của Thương Sơn phái, đối với bản tọa, các ngươi là người thân!

Dù là bất cứ ai, bất cứ thế lực nào, dám động đến những đệ tử bảo bối của bản tọa, bản tọa chắc chắn sẽ không tha cho chúng!"

Lời này như chạm vào nỗi lòng đám đệ tử khiến tâm thần bọn hắn xúc động vô cùng.

"Cốt Độc, bản tọa còn có việc muốn ngươi đi làm!"

"Xin chưởng môn cứ ra lệnh!"

Cốt Độc hai tay ôm quyền đợi lệnh.

"Ngươi ở lại Hoa Dương thành, sáng ngày mai hãy đến Tô gia chuyển lời của bạn tọa đến Tô gia chủ!"

"Là những lời nào, xin chưởng môn cứ nói!"

"Trác Hồng Lâu đêm qua phát hỏa chính là do Thương Sơn phái gây ra!"

Đám đệ tử gương mặt hiển hiện lên ngốc trệ trước câu nói của Vương Nhất Tự.

"Chưởng môn, người là đang tính toán chuyện gì...?"

Lục Thiên Cầm lên tiếng hỏi.

"Ha ha ha!

Các ngươi nên là động não một chút đi a!"

Vương Nhất Tự cười lớn, giơ ngón tay lên, giọng liền trở nên nghiêm túc.

"Bản tọa là muốn từ ngày mai cắt đứt hết tất cả mối làm ăn từ trước đến nay của Âu Dương gia!"

Đám đệ tử khoé miệng giật giật liên hồi.

Tô gia nổi tiếng là gia tộc kinh doanh với mối quen biết rất rộng, chữ tín luôn đặt lên hàng đầu.

Thương Sơn phái lại là nguồn cung cấp hai loại đang dược quan trọng nhất hiện nay cho Tô gia.

Câu nói kia của Vương Nhất Tự chẳng khác nào như lời nhắc nhở với Tô gia chủ, rằng, Âu Dương gia đắc tội đến Thương Sơn phái, nếu như Tô gia vẫn làm ăn qua lại với Âu Dương gia thì chuyện làm ăn với Thương Sơn phái xem như kết thúc.

Và cũng không cần phải đợi xem kết quả, chắc chắn một điều khi Tô Cấn Thành nghe câu nói này của Vương Nhất Tự sẽ liền lập tức cắt đứt hết tất cả làm ăn với Âu Dương gia mà thôi.

Thần tài sống so với một đại gia tộc sắp lụi tàn, Tô Cấn Thành, hắn chắc chắn là biết cân nhắc xem bên nào nặng hơn.

Và một khi Tô đại gia tộc đã cắt đứt làm ăn với Âu Dương gia thì các gia tộc nhỏ hơn cũng sẽ nối bước theo, đây là bọn chúng muốn giữ mối làm ăn lâu dài với Tô gia.

Trong giới kinh doanh, nói không ngoa, một khi đắc tội đến Tô đại gia tộc thì xem như tự cắt đi con đường kiếm tiền của mình.

'Chưởng môn quả thật là một người rất đáng sợ a!

Chỉ có những thằng ngu không não mới đi đắc tội đến chưởng môn của Thương Sơn phái a!'

Đám đệ tử cùng chung một suy nghĩ.

"Đi thôi, trở về Thương Sơn phái!

Bản tọa còn một nơi muốn dẫn các ngươi theo a!"

Vương Nhất Tự giơ tay ra hiệu cho đám đệ tử.

"Chưởng môn, nơi mà người nói là nơi nào?!"

Trương Tấn hỏi.

"Liên Minh Thánh Tuyền tông!"

Vương Nhất Tự nói xong thản nhiên bước đi.

Ở một nơi nào đó cách rất, rất xa Thương Sơn phái.

"Viêm Ân Đế...xin người...hãy mau đến đây..."

Một nữ nhân quỳ rạp giữa một căn phòng tối tăm chập chờn ánh sáng của vài ba ngọn đuốc, ánh mắt nữ nhân ấy ngước thẳng lên trần nhà đen thăm thẳm, giọng nói thốt ra như van nài, cầu xin.