webnovel

I'm Here-Như là em chưa từng yêu anh

“Để quá khứ chìm vào biển lửa, có lưu luyến, có hối tiếc, có đau lòng, từng dòng nhật ký, có nụ cười xen lẫn nước mắt, cứ thế để ngọn lửa xóa sạch, thiêu rụi, không còn gì. Viết lại câu chuyện cũ theo một cách khác, theo một văn phong khác, viết lên một kết cục khác, trong một không gian khác, liệu có thể gặp được nhau?” Rốt cuộc phải bao nhiêu lần tuyệt vọng đấu tranh giữa sống và chết mới viết ra những cái chết của chính mình? Là không đủ can đảm hay tự giết chết chính mình trong tâm trí? Thật ra, không chỉ cái chết vật lý mới là kết thúc, trên thế giới này có hàng trăm hàng triệu người vẫn đang tồn tại, chỉ là trong lòng đã sớm chết đi từ lâu. Là đang sống? Hay đang tồn tại? Tôi không biết. Đặt một dấu chấm kết thúc câu truyện dài mấy trăm chương, ngày ngày vẫn đọc truyện, viết truyện, để bản thân đắm chìm trong câu chuyện đến nỗi quên đi thế giới hiện thực ở ngoài. Giống như diễn viên nhập vai quá sâu vào vai diễn không thể thoát ra được ngay, trong khoảnh khắc ngắn ngủi mang toàn bộ đau đớn của nhân vật vô hình trong thế giới ảo vào hiện thực. Đôi khi cảm thấy thật hoang mang, rốt cuộc sự tình này đã xảy ra chưa hay chỉ là sự nhầm lẫn trong quá trình ghi chép của não bộ?

MCyyn · 若者
レビュー数が足りません
99 Chs

Quá khứ

 2h ngày 22/10/2013.

 Trong bóng tối có một bóng dáng nhỏ nhắn, men theo bức tường trong bóng tối, ngồi sụp xuống cạnh lan can sân thượng. Người đó ngồi một lúc lâu, im lặng, từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống. Khóc rất lâu rất lâu, bất chợt bóng dáng đó đứng bật dậy, quyết đoán trèo qua lan can, rơi xuống.

"Nếu không cần con sống thì sinh ra con làm gì? Tại sao ngày ngày đều như vậy? Đều mắng chửi? Đều rủa con chết đi?"

 Tôi đứng cạnh đó, mặt không biểu tình nhìn cả quá trình, sau đó cúi xuống sân, sân loang lổ máu chảy ra từ đầu người đó, ánh trăng mờ mờ, xung quanh có lẽ vẫn đang chìm vào giấc ngủ, không ai biết, không ai hay một khoảng góc sân có một cái xác đang lạnh dần. Máu từ sau gáy không ngừng chảy, chảy ướt cả một mảng vai áo trắng. Ai thế nhỉ? Khung cảnh quen thuộc quá? Ai thế nhỉ? Tôi nhìn thấy một làn khói mỏng xuất hiện ngồi bên cạnh người đang nằm đó, giống như, giống như... linh hồn? Tôi phiêu phiêu nhảy xuống, mặc dù hơi chút thắc mắc tại sao mình có thể bay bay như vậy, nhưng hiện tại tôi cảm thấy tò mò hơn đó là ai mà lại trông quen quá? Tôi cúi xuống, ghé mắt nhìn làn sương khói đó, rồi nhìn rõ gương mặt của người đó, chợt cả người rung lên, ngừng lại vài giây. ồ, hóa ra người đó chính là...tôi. Hiện giờ tôi có 3 phần sao? Tại sao trước giờ vẫn nói con người có phần xác và hồn, vậy "tôi" là thế nào? "Tôi" là ai? Tôi giật mình nhìn thấy một cái hố đen xuất hiện đột ngột, muốn hút linh hồn mỏng manh của "tôi" vào, không biết lấy từ đâu dũng cảm, tôi quyết định tiến đến ôm lấy linh hồn ấy, phía sau bị hút rất mạnh, như cơn lốc xoáy hút lấy lưng tôi. Đến khi không còn cảm giác hút mất ấy, tôi mới buông tay ra. Linh hồn của "tôi" mang một vẻ mặt mê mang, mơ hồ như kẻ ngốc rồi đột nhiên...tan biến.

 Tôi thật sự cảm thấy mê mang, khó hiểu. Vừa mới ở trước mắt thôi mà tại sao lại không còn nữa? Có tiếng bước chân nhè nhẹ ở phía xa, tôi thấy hai cái bóng một trắng một đen lại gần, có vẻ như họ không phát hiện ra sự tồn tại của tôi. Hai cái bóng đó ghé tai nhau nói ngôn ngữ nào đó tôi không hiểu, họ đi vòng quanh cái xác quan sát thật kỹ rồi lại ghé đầu thì thầm, sau đó họ bỏ đi. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, suy nghĩ một lúc rồi quyết định rời đi. Quay lại nhìn khuôn mặt đó một lần cuối rồi đi. Tôi theo thói quen chạm vào cánh cổng để mở ra, bàn tay xuyên qua, dễ dàng bước qua cánh cổng mà không chạm vào, chính xác là, xuyên qua. Cảnh vật xung quanh im lặng đến kì lạ, không có nấy một tiếng côn trùng kêu rả rích như thường ngày, ánh đèn mờ ảo, có vài bóng đèn để lâu quá nhập nhòe sáng. Tôi cứ từng bước từng bước đi, càng bước đi trong đầu càng trống rỗng, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, càng đi ký ức càng trở nên mơ hồ. Tôi cứ đi, đi mãi, qua một đoạn đường tối lại đến một đoạn đường sáng, có vài chiếc xe vẫn còn đi trên đường, có vài quán xá vẫn mở, người thưa thớt. Tôi không biết mình đã đi bao lâu, không biết mình đã đi bao xa, tôi đi qua một cây cầu nhỏ, rồi lại đến một cây cầu lớn, bước đi một cách vô thức.

"Này" "gọi bé đấy, đi đâu thế?"

 Tôi quay lại, có một người con gái đang ngồi vắt vẻo trên thành cầu

"Chị gọi tôi?"

"Đúng rồi, chết lâu chưa? Sao lại đi vất vưởng thế này? Nhìn bé lạ quá trông không phải khu vực gần đây?"

"Chị là ai? Sao chị lại ở đây?"

"Ở đây lâu rồi, cứ cách vài ngày lại có người đòi nhảy cầu, phiền chết đi được, lại phải kéo vào, hôm nào không để ý là lại bị mấy đứa ở dưới chực chờ kéo mất người – người đó bày ra một bộ mặt ghét bỏ rồi nói tiếp – bé đi đâu đấy?"

"Không biết?"

"Thế nhà ở đâu?"

"Em không biết" Tôi rơi vào trạng thái mê mang, trong đầu là một mảng trắng xóa

"Thế định đi đâu?"

 Tôi lắc đầu, không biết mình đang đi đâu nữa. Người đó nhìn tôi từ trên xuống dưới đánh giá một vòng rồi khuyên

"Trông giống hồn nhưng không giống hồn cho lắm, lại không bị bắt đi, cũng không nhiều oán khí, lại không nhớ được gì, khó hiểu nhở? Chắc đi tìm chấp niệm? Mà chị bảo này, bắt tạm lấy cái xe nào đi qua mà ngồi nhờ, chọn được cái nào thì cái đấy có duyên, đỡ phải đi lung tung, gặp được bọn xấu không bị bắt mất nhưng mà phiền lắm! Nhanh nhanh tìm được rồi về thôi!"

"Cảm ơn chị nhé!"

 Tôi cúi đầu cảm ơn rồi đi tiếp, có chút cảm thấy mệt, tôi nhảy bừa lên một chiếc xe còn chỗ trống đang đỗ ở đường, có vài người trên chuyến xe đó, đang chơi game hoặc đang nhắm mắt ngủ. Tôi vừa lên xe, lí nhí bảo "cháu xin phép đi nhờ chút ạ" thì tài xế lên xe đóng cửa, khởi động xe đi luôn.

"bác tài, bác bật điều hòa hay sao mà lạnh thế?" một người lên tiếng

"không, chắc hôm nọ mưa nên trời lạnh đấy!"

 Mấy người đó cằn nhằn rồi lại im lặng, không ai phát hiện ra sự tồn tại của tôi. Chiếc xe cứ thế chạy đi mãi, tôi nhìn cảnh vật xung quanh rồi nhắm mắt ngủ lúc nào không biết.