Không biết Điềm Tâm đã khóc bao lâu, cô đã khóc đến cả cạn nước mắt.
Trái tim cũng trở nên trống rỗng…
Đột nhiên cửa bị người ta gõ nhẹ.
Điềm Tâm không cử động, ngay sau đó liền nghe thấy giọng George vang lên ngoài cửa, "Cô chủ, cô đã chuẩn bị xong chưa? Đã đến lúc nên khởi hành rồi, ngài Thủ trưởng đang chờ chúng ta."
Không nhận được lời hồi đáp.
George lại gõ cửa lần nữa, "Cô chủ, cô chủ?"
Tiêu rồi, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?
George vội vàng phá cửa, sau đó liền thấy Điềm Tâm đang ngã ngồi bên giường, đờ đẫn nhìn xuống đất.
"Cô chủ, cô sao vậy?" George ngồi xuống, phát hiện lúc này Điềm Tâm cực kỳ tiều tuỵ.
Tiều tuỵ?
Dùng từ này với một cô gái 18 tuổi, tựa hồ rất không thích hợp.
Nhưng... bộ dạng này của cô, thật khiến cho người khác phải đau lòng.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください