"Ellen đi mau," Daisy hét lên, rồi chạy tới cứu em trai mình – sự chú ý của cô điều dồn lên người Công Tước bóng đêm, và cô cũng không nhìn thấy cử chỉ của Ellen đối với cô.
Ellen nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của con ma cà rồng, anh không hề nhúc nhích, ánh mắt cũng không động đậy, Daisy dùng hai tay bắt lấy cánh tay của Ellen, định kéo anh đi, nhưng hai chân anh như mọc rễ, cứ ở nơi đó, giống như một pho tượng.
Nhìn vào cái cổ của Ellen, lão cổ nhân kia gật đầu nói với giọng khàn, "Ta phải uống ngay bây giờ." Hắn lặng lẽ không một tiếng động từ từ đến bên người của Ellen, chiếc áo choàng rơi quang người của hắn, trên mặt để lộ ra một nực cười nhợt nhạt.
Đôi mắt màu bạc của mắt của ông rất phấn khích đến nỗi lưỡi ông ta chạy qua chạy lại trên đôi môi nứt nẻ. Ông đem áo choàng lên cao, và bước từng bước đến gần Ellen.
"Ngươi có mùi vị rất ngon" hắn ra sức hít hà - thực tế, ma cà rồng như một xác sống chưa ngửi thấy mùi gì ngoài tỏi và mùi vị sống.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください