[Mark'AOV]
Tôi cứ nằm ngốc ở trên giường, chiếc giường mà tôi đã không nằm trong nhiều tháng, nhìn quanh căn phòng mà tôi đã không ở trong một khoảng thời gian dài nhưng vẫn luôn cảm thấy quen thuộc. Tôi lật người và cầm điện thoại. Tôi vừa bật nó lên vài giờ trước để gọi người đến đón tôi ở sân bay. Âm báo cho tôi biết là ai đó đã gọi, cùng với thông báo tin nhắn từ Line và Facebook. Tôi đã nghĩ về việc mở nó nhưng trái tim tôi lại không đủ mạnh mẽ. Tôi muốn quay lại đây để trốn tránh, nơi mà tôi không thích nhưng nó an toàn.
Nhà của tôi.
Tôi thức dậy vào lúc bình mình. Gọi James đưa tôi đến sân bay. Nó không nói gì với tôi, chỉ bảo rằng P'Vee cũng không tốt hơn tôi là bao. Lúc đó tôi không nghĩ gì cả. Không muốn nghĩ…Nhưng thật khó không thể ngừng nghĩ về nó.
Thật đau đớn khi nhìn thấy anh ấy hôn người khác. Nếu đó là một người đàn ông hoặc một người phụ nữ khác, tôi sẽ không thể nào kiềm chế tâm trạng của mình. Nhưng đây lại là người mà trước đây anh ấy đã từng yêu rất nhiều vì thế mà tôi thậm chí còn không thể nhìn mặt anh ấy hay nói chuyện cùng anh ấy. Người phụ nữ đó có ảnh hưởng đến anh ấy. Đây là người phụ nữ duy nhất mà tôi không dám so sánh, người phụ nữ duy nhất khiến tôi sẵn sàng thừa nhận thất bại.
Tôi không biết mình đã khóc bao nhiêu. Chỉ biết rằng trái tim vô cùng đau đớn. Khi thấy họ hôn nhau. Tôi nhận ra trọng lượng của trái tim là 3 gram nhưng nó có thật sự là chỉ dùng để bơm máu như Tossakan nói không? Lúc đó tôi thật sự cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim đâm vào tim tôi.
"Masa, con đã dậy ch��a? Chúng ta cùng ăn đi." Tôi quay lại về phía cửa. Giọng nói của mẹ khiến tôi thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Tôi mỉm cười rồi đứng dậy chỉnh trang lại mình một chút. Thật ra đừng hỏi tôi đã dậy chưa. Hỏi tôi có ngủ được không? Thì sẽ dễ trả lời hơn.
"Con không đói, mẹ ạ."
"Masa, mẹ nhớ con lắm đó. Từ lúc con về nhà con chỉ nằm trong phòng của mình." Tôi thở dài trước khi vươn tay ra mở cửa cho mẹ.
"Con vẫn mệt, mẹ ạ." Tôi nói rồi nhìn mẹ.
"Hình như có chuyện gì khác đúng không?" Mẹ nheo mắt nhìn tôi trước khi mọi thứ rơi vào im lặng. "Nói với mẹ đi, Masa." Vẻ mặt lo lắng cùng giọng nói dịu dàng và ánh mắt của mẹ làm tôi cảm thấy mắt mình nóng lên.
"Mẹ…" Tôi gọi người trước mặt một tiếng, trước khi ôm chầm lấy mẹ. "Con lại bị t��n thương rồi."
Mọi thứ mà tôi làm mẹ tôi đều biết. Mẹ biết tất cả nhưng mẹ không nói gì. Tôi đã nói rõ ràng là tôi không có hứng thú với con gái từ hồi trung học. Mẹ tôi đã chấp nhận và luôn chăm sóc cho tôi. Do đó, bất kể là tôi đi đâu với ai, mẹ tôi cũng sẽ biết. Nhưng lần này, mẹ tôi không biết vì tôi ở quá xa bà và cũng không liên lạc với mẹ thường xuyên như trước nữa.
"Nó có đau nhiều không? Không sao đâu. Masa còn có mẹ mà." Mẹ xoa đầu tôi và an ủi tôi.
"Con rất nhớ mẹ." Tôi nói rồi thơm má mẹ.
"Con sẽ nói với mẹ chứ? Cậu bé ngoan." Mẹ đưa tay chạm nhẹ má tôi, khẽ nói.
"Không phải bây giờ ạ. Con chưa muốn nói về chuyện đó." Tôi mỉm cười đáp lại mẹ mình. Tôi không muốn làm cho mẹ phải lo lắng, cũng không muốn mẹ cảm thấy khó chịu. Và tôi cũng thật sự chưa sẵn sàng để nói về người đó lúc này.
"Xuống nhà ăn cơm đi. Bố đang đợi đó." Tôi nhướn mày nhìn mẹ khi mẹ nói bố đang đợi dưới nhà. Mẹ cười nhẹ nhìn tôi rồi gật đầu. Thế là tôi theo mẹ xuống nhà.
Phòng ăn là căn phòng mà tôi không thích nhất trong nhà vì tôi phải gặp bố mình. Người đứng đầu trong nhà đang nhìn thẳng vào tôi. Khuôn mặt ông ấy vẫn thế, ánh mắt vẫn như cũ.
Đây là khuôn mặt mà mỗi lần ông ấy nhìn tôi.
"Bố, xin chào." Tôi chắp tay tỏ lòng kính trọng chào bố. Ông ấy chỉ gật đầu với tôi.
Bầu không khí trở nên im lặng khi tôi ngồi xuống. Bố bắt đầu ăn, không nói gì với tôi, chỉ có mẹ nhìn tôi với ánh mắt quan tâm như trước. Đó là những gì vẫn xảy ra hàng ngày và nó bắt đầu trở nên trầm trọng hơn khi tôi nói với bố tôi sẽ đi học ở tỉnh khác. Bình thường bố và tôi không thân nhau lắm. Khi mà bố biết tôi sẽ học ở đâu và học ngành gì, bố thậm chí còn lạnh lùng với tôi hơn.
"Masa sẽ ở lại bao nhiêu ngày? Sẽ không rời đi sớm để mẹ phải nhớ con hơn nữa chứ?" Giọng nói ngọt ngào của mẹ vang lên bên tai tôi, mẹ gắp cá đặt vào đĩa của tôi. Tôi quay lại mỉm cười với mẹ trước khi trả lời bà.
"Con chỉ ở một vài ngày thôi ạ. Con không được nghỉ."
"Nếu có quá ít ngày nghỉ thì con không nên lãng phí thời gian để về nhà thế này." Giọng nói trầm trầm của người đàn ông ngồi ở ghế chính giữa vang lên. Mẹ và tôi đều liếc nhìn nhau, tôi siết chặt chiếc chìa trong tay.
"Mình, mình chỉ có một đứa con trai thôi." Mẹ nói với bố, giọng điệu của mẹ không có gì là giận dữ mà có vẻ như đang cầu xin.
"Tôi chỉ đang nói sự thật, nó ở rất xa đây, ngay cả khi nó có thể về nhà thì cũng thật rắc rối."
"Bố." Tôi ngẩng đầu lên nhìn bố rồi gọi ông ấy một tiếng. Ông ấy cũng thế, nhìn lại tôi.
"Đừng cãi nhau, con vừa mới về, đừng làm con buồn lòng." Mẹ nói với bố.
"Nếu nó không gặp chuyện thì nó sẽ không quay về cái nhà này, mình ạ. Nói đi, lần này…là có chuyện gì?" Giống như có gì đó tát thẳng vào mặt tôi khiến tôi cảm thấy tê liệt. Tôi không hề đáp lại, tôi chỉ nhìn bố như lúc trước.
"Con nó có chuyện thì mới cần dựa vào chúng ta. Đây là điều đương nhiên." Mẹ nói.
"Nếu con trai của bà làm những điều như tôi nói thì có phải nó sẽ tốt hơn thế này không. Nó nói nó muốn đi học xa, tại sao bà lại đồng ý? Khi tôi hỏi nó tại sao nó không muốn trở thành vận động viên bơi lội quốc gia. Tại sao nó không trả lời tôi?" Bố bắt đầu nói về những chuyện đã qua, những chuyện mà tôi thường phải nghe. Trước khi tôi đi học, đây là một vấn đề nghiêm trọng với gia đình tôi. Bơi chỉ là một sở thích để giải trí, tôi không muốn trở thành một vận động viên bơi lội, tôi thích học kỹ thuật hơn.
"Vì đó là sở thích của con." Tôi đáp lại bố một cách bình tĩnh. Tôi không muốn giải thích thêm gì nữa.
"Bởi vì đó đó là điều mà mày thích. Nên bây giờ mày mới thế này." Bố để lại một câu ấy rồi rời đi. Tôi thở dài, cảm nhận được bàn tay của mẹ đang xoa đầu tôi. Tôi quay lại nhìn người bên cạnh và mỉm cười với bà ấy.
"Bố cũng là lo lắng cho con. Bố không muốn con phải đối mặt với khó khăn." Giọng nói ngọt ngào vang lên, chậm rãi nói với tôi.
"Ở đó, con không gặp bất kỳ khó khăn nào mẹ ạ. Nơi ở rất thoải mái, cũng rất thuận tiện. Còn có James và Wind ở bên con. Trường học cũng rất thú vị." Tôi trả lời mẹ. Bữa sáng của chúng tôi có lẽ cũng đã kết thúc. Bởi vì bản thân tôi không thể ăn bất cứ thứ gì, còn mẹ thì cũng đã đặt thìa xuống.
"Vậy biểu hiện lúc sáng nay là như thế nào?" Mẹ hỏi tôi trước khi quay lại gọi dì giúp việc đến dọn dẹp. Tôi quay ra nhìn khu vườn bên ngoài nhà qua tấm kính trong suốt. "Con muốn ra vườn nói chuyện không? Con thích nó mà." Mẹ quay lại hỏi tôi, tôi gật đầu rồi đi ra vườn trước.
Nhà tôi rất hiện đại. Mặc dù mẹ tôi là một người Thái truyền thống còn bố thì là người Nhật nhưng họ đều thích kiểu nhà thế này. Một bên của ngôi nhà là một khu vườn, bên còn lại là bể bơi. Khu vườn của tôi vẫn đẹp như trước kia. Mẹ chăm sóc nó rất tốt khi tôi không ở đây. Tôi thích màu xanh của lá cây, nó làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn khi nhìn nó. Tôi cũng thích mùi đất vì nó khiến tôi cảm thấy tươi mát mỗi lần hít thở sâu. Và tôi thích P'Vee không vì một lý do nào cả. Tôi rất thích anh ấy. Hơn cả khu vườn của tôi.
"Con đi ra đây và làm lơ mẹ luôn đấy à?" Thanh âm vang lên khiến tôi quay lại. Mẹ bước vào vườn cùng với một chiếc cốc trong suốt, bên trong nó là sữa hoặc một thứ gì đó. Chỉ có mẹ biết tôi thích gì, mẹ là lý do duy nhất khiến cho tôi quay trở lại. Chỉ có mẹ mới biết được bây giờ tôi đang cảm thấy thế nào.
"Cảm ơn ạ." Tôi nhận lấy chiếc cốc. Bên trong là sữa ấm. Đây là thứ mà ngày xưa tôi rất thích uống. Tôi đưa cốc lên miệng và suy nghĩ về thời gian trở về từ Koh Samet. Lúc đó không có đồ ngọt cũng không có cốc sữa ấm như mẹ làm nhưng những thứ kia khiến tôi cảm thấy rất tuyệt.
"Tại sao con không uống? Mẹ biết là Masa đã không ăn gì." Tôi nhìn lên khi nhận ra rằng mình lại đắm chìm trong suy nghĩ một lúc lâu rồi. Tôi mỉm cười với mẹ rồi uống sữa.
"Con không thấy đói." Tôi cầm chiếc cốc đã vơi đi một nữa. Mẹ bước gần, giơ tay lau sữa vẫn còn dính trên khoé miệng cho tôi.
"Đừng nghĩ quá nhiều về bố. Bố chỉ quan tâm quan mà thôi." Mẹ nói rồi đặt tay lên vai tôi.
"Con hiểu bố và con cũng muốn bố hiểu cho con."
Tôi biết tôi là con trai duy nhất. Về sở thích của tôi, đây là điều mà bố mẹ sẽ không thể nào chấp nhận đư���c. May mắn thay mẹ tôi hiểu tôi và luôn ở bên tôi. Nhưng thật không may, bố tôi đã phản đối. Tôi từng rất ghen tị với Tossakan khi gia đình của nó chấp nhận mọi thứ. Tôi đã từng nghĩ rằng, nếu tôi yêu P'Bar thì sẽ rất khó khăn nhưng bây giờ tôi đã biết. Bất kể tôi yêu ai, tôi đều gặp khó khăn. Tôi càng nhớ P'Vee thì tôi càng nhận ra chuyện của chúng tôi sẽ không có hướng đi. Cả gia đình anh ấy, cả bố tôi. Có lẽ thật tốt khi chuyện của chúng tôi kết thúc như thế này. Khi mà không có nhiều thứ ràng buộc và khi anh ấy chưa thực sự yêu tôi.
Tốt hơn hết là từ bỏ trước khi anh ấy yêu tôi vì dù sao chúng tôi cũng sẽ buộc phải cách xa.
"Con thực sự không có gì để nói với mẹ sao?" Mẹ hỏi tôi rồi ngồi xuống chiếc ghế, tôi thở dài quay người đi theo mẹ.
"Con thích một người." Tôi cúi xuống nhìn mẹ, người đang chờ đợi lắng nghe. Tôi khẽ nói, mẹ cũng gật đầu theo câu nói của tôi.
"Con thích thằng bé rất nhiều đúng không? Masa không bao giờ nhắc về chuyện này. Nếu con thích thằng bé thì hãy nói cho thằng bé biết. Cậu bé ngoan." Mẹ đưa tay ra và nắm lấy tay tôi. Mẹ kéo tôi lại, để tôi ngồi xuống bên cạnh mẹ.
"Con có thể đã yêu anh ấy." Tôi nhẹ nhàng đáp lại, nhìn vào bàn tay của mẹ đang nắm lấy tay mình. Tôi cảm thấy ấm áp mặc dù tôi đang kể một câu chuyện khiến trái tim tôi lạnh lẽo. Nhưng chỉ cần bàn tay này nắm lấy tay tôi, tôi có thể cảm nhận được ấm áp. Giống như khi tôi không có ai, P'Vee đã đến nắm lấy tay tôi. Cảm giác này rất giống nhau. Nhưng bây giờ khiến tôi cảm thấy an tâm hơn, rõ ràng hơn lúc đó và có thể cảm thấy mẹ sẽ không buông tay tôi.
"Vậy rốt cuộc chuyện là thế nào? Thằng bé không yêu Masa của mẹ à?" Mẹ hỏi.
"Anh ấy nói anh ấy thích con." Tôi đáp lại. Điều đó khiến cho mẹ tôi nhíu mày. Bà mím chặt môi như đang suy nghĩ nên nói gì tiếp theo giống như tôi hiện tại.
"Có phải gia đình thằng bé không chấp nhận?" Mẹ hỏi tiếp, liếc nhìn tôi. Tôi chỉ mỉm cười rồi nhìn về cái cây phía trước.
"Đúng thế mẹ à…nhưng có một vấn đề lớn hơn. Anh ấy yêu bạn gái của mình hơn con."
"Masa!" Mẹ tôi quay lại và trong ánh mắt mẹ chứa đầy cảm xúc bất ngờ rồi từ từ biến thành một cái nhìn đầy tức giận. "Mẹ đã nói với con thế nào. Nếu con thích ai đó, mẹ cũng sẽ thích nhưng không phải là người đã có bạn gái." Mẹ nói, có vẻ như mẹ đang rất tức giận nhưng mẹ thông cảm với tôi. Mẹ sẽ không bao giờ gây áp lực cho tôi, bất kể tôi có làm gì đi nữa
"Con hiểu tại sao mẹ lại nói với con điều đó."
Tôi đã từng thích một người nhưng anh ấy có bạn gái. Tôi thậm chí không hề đi tán tỉnh hay theo đuổi gì cả. Lúc đó tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ. Tôi đã nói chuyện với mẹ về chuyện đó. Mẹ tôi nói với tôi rằng tôi phải kết thúc nó bất kể tôi có nghiêm túc thích đến mức nào. Vì vậy tôi đồng ý không theo đuổi. Anh ấy là mối tình đầu của tôi, một mối tình đầu đã có người yêu và tôi đồng ý không dành thời gian đi phá hoại tình cảm của họ.
Khác với bây giờ….
"Masa…Đây không phải chỉ là tội lỗi như hồi nhỏ mẹ đã dạy con, điều quan trọng là cuối cùng chỉ nhận lại được nỗi đau." Mẹ nói rồi đặt tay lên vai tôi.
Nước mắt tôi từ từ chảy xuống. Tôi không muốn khóc nữa nhưng tôi thật sự không chịu đựng được. Tôi t��� từ gục đầu xuống vai mẹ, khóc nức nở.
"Con đau lắm mẹ ạ." Tôi ôm eo mẹ và gục mặt xuống vai bà. Mẹ giơ tay xoa xoa lưng tôi. Những lời nói dịu êm và những lời khích lệ từ từ được phát ra từ cái miệng xinh đẹp của bà. Nó giúp tôi rất nhiều nhưng những từ ngữ gây đau đớn vẫn vang vọng bên tai tôi.
"Con có thể dừng lại không? Nếu thằng bé không ngừng yêu người ấy, con có thể ngừng yêu thằng bé không?" Mẹ khẽ đẩy vai tôi. Tôi rời khỏi vòng tay ấm áp và nhìn vào mắt mẹ. Vành mắt phiếm hồng vì mẹ đang cố gắng kìm nước mắt, không để nó rơi, đôi bàn tay trắng nõn đang giơ lên, từ từ chạm má tôi. Tôi những ngón tay thon dài xinh đẹp nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.
"Mẹ …"
"Mẹ sẽ không bao giờ để con mình phải khóc, dù chỉ một lần. Vậy mà thằng nhóc đó là ai mà lại làm con mẹ tổn thương nhiều đến thế này?" Giọng mẹ run run, những lời nói ấy làm nước mắt tôi lại rơi thêm lần nữa.
"Con…."
"Đừng để thằng bé ảnh hưởng nhiều đến thế. Đừng để thằng bé làm tổn thương con của mẹ nhiều như vậy." Nước mắt tôi vẫn cứ rơi. Tôi lắng nghe lời trách móc của mẹ về P'Vee. Thật ra, tôi đã sai nhưng mẹ lại không hề trách móc tôi. Tôi biết mẹ nuông chiều tôi. Tôi biết điều này không tốt nhưng tôi lại cảm thấy tốt hơn nhiều. Mỗi lần mẹ an ủi tôi, mẹ luôn khiến tôi cảm thấy hài lòng, khiến tôi cảm thấy như cả thế giới thuộc về tôi. Nhưng không phải lúc này, lần này khi mẹ an ủi tôi, tôi cảm thấy thế giới của tôi như đang sụp đổ.
"Con xin lỗi, mẹ ơi…" Tôi giơ tay lau nước mắt rồi nhìn vào đôi m��t xinh đẹp ấy. "Con cảm thấy mình không thể nào ngừng yêu anh ấy."
"Masa …"
"Con đã thử nhiều lần nhưng vẫn luôn trở về những cảm xúc ban đầu. Lần này con trở về nhà, con nghĩ con có thể làm gì? Ít nhất con có thể ôm mẹ để quên đi cái ôm của anh ấy. Nghe những lời phàn nàn của bố sẽ làm cho con không nhớ đến anh ấy nữa. Nhưng không phải…Ngay bây giờ, con vẫn nhớ anh ấy rất nhiều." Giọng tôi khàn khàn, gần như không thể phát ra tiếng nữa. Nhưng mẹ vẫn cố gắng lắng nghe từng lời tôi nói. Đôi bàn tay xinh đẹp lại giơ lên xoa đầu tôi một lần nữa.
"Con không nên lún quá sâu. Bây giờ cách tốt nhất là cố gắng quên thằng bé." Thật không dễ dàng gì. Cách tốt nhất mà mẹ nói, nó không phải một cách dễ dàng đối với tôi.
Tôi đã ở nhà được vài ngày rồi. Thời gian trôi qua nhanh đến nỗi tôi thậm chí không còn nghĩ về nó nữa. Nhưng cảm xúc của tôi vẫn vậy. Nói cách khác, tôi vẫn cảm thấy rất đau. Còn hơn cả trả tấn, tôi nhớ anh rất nhiều, nhiều hơn tôi muốn. Tôi thậm chí không nên nghĩ về anh ấy, điều đó thật là đau đớn nhưng tôi không thể nào dừng lại.
Kỳ nghỉ của tôi sắp kết thúc và cũng đồng nghĩa với việc sắp bắt đầu một học kỳ mới. Việc bắt đầu học kỳ mới khiến tôi phải quay trở lại trường học. Tất nhiên tôi phải gặp P'Vee. Ngay cả khi tôi có cố né tránh đến mức nào thì cũng sẽ có lúc chúng tôi chạm mặt nhau. Trái đất vốn tròn ngay cả khi chúng ta muốn nó trở nên bằng phẳng. Điều tốt nhất tôi có thể làm là chấp nhận và cố gắng thích nghi.
Mọi thứ đang trở lại bình thường. Giống như khi P'Vee không biết gì về tôi.
Tôi cầm điện thoại lên, thứ mà tôi đã bỏ qua vài ngày khi tôi quay trở về đây. Tôi cắm sạc và màn hình điện thoại bắt đầu sáng lên, có rất nhiều thông báo hiện lên. Đầu tiên là tin nhắn sau đó là lời nhắc về cuộc gọi nhỡ của cả Fuse, Kam, James, P'Nuea, P'Yiwa và cuối cùng là…P'Vee. Tôi chọn bỏ qua tất cả tin nhắn và các cuộc gọi nhỡ, tôi không muốn nói chuyện với những người này trong vài ngày qua. Tôi biết là bọn họ lo lắng cho tôi nhưng tôi chưa sẵn sàng để nói chuyện.
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng tôi thực sự muốn biết anh ấy dạo này thế nào. Tôi di chyển ngón tay để kết nối với internet, sau đó bấm vào ứng dụng để xem P'Vee đã làm gì. Nhiều thông báo hiện lên khiến tôi cau mày. Không nên có nhiều người muốn biết về tôi.
pVnn
Hôm qua
Em có thể quay lại được không? Tha thứ cho nhau một lần. Đừng thay đổi suy nghĩ. Cầu xin em hãy cho anh một cơ hội để nói ra những lời trong trái tim mình.
#Hyvọngtráitimcủaemấyvẫnnhưvậy.
2,167 lượt thích 109 bình luận
Yiwaa: Mày là đồ ngu @pVnn
Uunun: Cố lên bạn tao ơi.
Pond Pawee: Tệ hơn trước
Bar Sarawut: Hãy đến với tao, @pVnn
Bình luận mới nhất mà tôi thấy là của P'Bar. Tôi không bấm để đọc thêm gì nữa. Nhìn dòng status của anh ấy, trái tim tôi như bị xé toạc ra, giọng nói và khuôn mặt của P'Vee lại lập tức xuất hiện trước mắt tôi khi tôi đọc nó. Tôi thực sự không biết rằng anh ấy đang nói về tôi hay là về người kia nhưng trái tim tội lỗi của tôi lại hướng về bản thân nhiều hơn.
Tôi thầm hy vọng P'Vee nghĩ về tôi. Tôi chỉ muốn trong đôi mắt của anh ấy có tôi. Nhưng điều này là không thể vì người đó luôn ở trong mắt anh. Người đó vẫn luôn ở trong tim anh ấy, dù bất kì lúc nào. Mặc dù P'Vee có tôi hoặc có nhiều người luôn sẵn sàng thuộc về anh ấy nhưng anh ấy vẫn kiên định với P'Ploy.
Rrrr ~
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang phát ra tiếng chuông làm phiền dòng suy nghĩ của mình. Nhìn tên của người gọi xuất hiện trên màn hình, trái tim tôi trở nên run rẩy. Tay phải chuẩn bị ấn nhận cuộc gọi nhưng trong đầu tôi lại vang lên câu nói của mẹ.
'Con không nên lún quá sâu. Bây giờ cách tốt nhất là cố gắng quên thằng bé.'
Cuối cùng… tôi chỉ cần để điện thoại reo và để nước mắt tuôn rơi. Đó là tất cả …
Tôi đã ra khỏi phòng hút thuốc. Nhìn từ ban công xuống tôi thấy khu vườn của mình. Màu xanh tươi của lá làm trái tim tôi bình yên hơn. Tôi hít sâu một hơi rồi thở ra, điều đó làm tôi cảm thấy thư giãn hơn rất nhiều, hãy để mọi thứ trôi theo gió giống như làn khói trắng. Tôi nhìn lên bầu trời, hút thêm một hơi rồi nhả khói ra. Thật khó để từ bỏ.
Tôi rời khỏi phòng mà không nhìn vào điện thoại. Ngay cả khi nó liên tục nhấp nháy và reo không ngừng nhưng tôi vẫn đi ngang qua nó. Trong một khoảnh khắc nào đó, tôi muốn làm rõ ràng mọi thứ và muốn nói dừng lại một cách rõ ràng với anh ấy nhưng mà nói thật tôi không đủ can đảm để nói. Một khi tôi nói mọi thứ sẽ kết thúc và có thể đưa ra quyết định rõ ràng hơn nhưng trong lòng tôi, tôi tin rằng tôi không muốn như thế.
"Đến đây Masa, bác An và P'Phon đến chơi này." Tôi còn chưa bước xuống cầu thang, mẹ tôi đã lên gọi trước. Tôi mỉm cư��i nhìn bác và anh họ.
"Xin chào." Tôi chắp tay chào tỏ lòng kính trọng sau khi đi đến chỗ họ. P'Phon nhướn mày nhìn và mỉm cười với tôi. Như chúng ta đều biết, nên để hai người lớn nói chuyện với nhau.
"Chủ vườn xuống rồi đấy à. Anh muốn ra xem hoa lan dạo này thế nào rồi. Em có thể dẫn anh ra không?"
"Được chứ. Bác ơi con ra vườn với P'Phon chút nhé." Tôi trả lời P'Phon rồi quay sang nói với bác mình.
"Bác muốn đến nói chuyện với cháu trai nhưng sao cháu lại định đi cùng Phon chứ?" Người phụ nữ xinh đẹp làm vẻ mặt buồn bã và đi về phía tôi.
"Thưa ngài….Ngài hãy nói chuyện về trang sức với em gái ngài đi. Con muốn chơi với em trai vì chúng con con trẻ mà."
"Phon!"
P'Phon kéo tay tôi ra ngoài trước khi anh ấy nói xong. Tôi nghe thấy tiếng hét của bác cùng với tiếng cười của mẹ. Tôi nhanh chóng đi theo anh ấy, đến gần chiếc ghế gỗ trong vườn, tôi dừng lại.
"Em không còn là một đứa trẻ nữa đâu, P'Phon." Tôi quay sang nói với người già hơn mình kia.
"Cho dù lúc còn là một đứa trẻ hay lúc đã trưởng thành thì cũng chả thành vấn đề. Mỗi lần đi cùng với mẹ, chỉ toàn nghe những điều nhàm chán. Mỗi lần nói về vàng hay là kim cương tao lại muốn được hoà mình với thiên nhiên hơnnnn…." P'Phon kéo dài câu cuối cùng rồi dạng rộng hai tay hít sâu một hơi sau đó ngồi xuống trên thảm cỏ.
Mẹ P'Phon kinh doanh trang sức còn bố anh ấy thì làm về khai thác mỏ. Anh ấy đã học quản lý vài năm và mới tốt nghiệp được mấy tháng. Chúng tôi rất thân nhau, như anh em ruột. Vì bác là chị gái của mẹ tôi nên chúng tôi đã biết nhau từ lúc mới sinh ra.
"Ờ…sao mày lại về nhà? Về để cãi nhau với bố à?" P'Phon ngước lên hỏi tôi.
"Em nhớ mẹ." P'Phon chỉ bật cười khi tôi nói vậy như thể anh ấy không tin điều mà tôi nói.
"Chắc chắn phải có chuyện gì đó." P'Phon nói.
"Anh không tin là em sẽ nhớ nhà à?" Tôi hỏi và ngồi xuống bên cạnh P'Phon, nhổ cỏ chơi cho bận.
"Không, một người không hề thích ở nhà như mày, sẽ chỉ trở về vì một điều gì đó." P'Phon quay sang mỉa mai tôi. "Hay là mày?…."
"Em cái gì?" Tôi hỏi khi nghe thấy giọng nói hoảng sợ của anh ấy.
"Bị bệnh nan y?"
"Anh điên à!" Tôi quay đầu đập vào đầu anh ý một phát. Lão Phon nhăn mặt xoa xoa đầu, bắt đầu phàn nàn về việc tôi không còn là một đứa trẻ nữa, tôi nên tôn trọng anh ấy, cuối cùng thì anh ấy cũng trở lại bình thường.
��Anh có cô đơn không?" Tôi hỏi anh ấy sau khi tôi và anh ấy nói chuyện một lúc.
"Rất nhiều, Mark ạ. Lúc mày không ở đây. Tao đã phải đến đây với mẹ thường xuyên, không hề có lý do để trốn tránh. Họ luôn bàn luận về việc sau khi tao học xong sẽ cho tao bắt đầu kinh doanh. Có điên không vậy? Tao chưa sẵn sàng." Anh tôi rên rỉ khiến cho tôi phải bật cười.
"Chuyện đó không tốt sao?" Tôi mỉm cười trả lời.
"Nếu loại chuyện này tốt, thì sao mày lại rời đi và bỏ rơi tao thế này." P'Phon nói, nghe đúng cảm động luôn.
"Em trúng tuyển nhưng em không định rời đi."
"Nhưng mày vẫn đi."
"Sao hôm nay anh chấp nhất thế?" Tôi quay sang hỏi anh mình.
"Tao vẫn thế." Anh quay lại và trả lời tôi.
"Đây chính là lý do không có ai bên anh." Tôi đáp lại.
"Bỏ ngay cái suy nghĩ đấy đi, em trai yêu quý của anh ạ. Tao có rất nhiều bạn. Nếu không tin tối nay mày hãy đi với tao." P'Phon mời tôi với một nụ cười.
"Mẹ thì sao?"
"Dì cũng đi theo mày à?" P'Phon hỏi tôi.
"Không ý em là mẹ anh ý."
"Chỉ cần mày nói với bà ấy, bà ấy còn gọi hẳn xe đưa mày đi. Bà ấy chiều mày hơn tao."
"Chính vì thế, nên anh mới lấy em làm cái cớ để anh đi."
"Thôi nào, em trai."
9 giờ tối, tôi đến quán rượu với anh trai mình. Đó là quán rượu của một người bạn. Tôi thường lén đến đây thường xuyên lúc còn học cấp ba. Nhưng khi bị mẹ bắt được thì tôi đã không còn đến nữa. Anh ấy đưa tôi đến và đi lên tầng hai tìm bạn. Tôi muốn đi theo nhưng anh ấy không cho. Vì người bạn của anh ấy đã từng là một người cũ trong quá khứ của tôi.
Thành thật mà nói, đây cũng không phải mối quan hệ chính thức gì. Lúc còn học cấp ba, tôi có khá nhiều mối quan hệ, nhưng đều nhanh chóng kết thúc. Tôi hẹn hò với nhiều người nhưng không thể hẹn hò với ai trong một thời gian dài được. Không phải vì tôi chán mà là vì những người đó cảm thấy chán. Người tôi quen lâu nhất là người đã bỏ rơi tôi khi anh ta vào đại học. Tôi nghĩ rằng tôi đã quen với việc bị bỏ rơi hoặc bỏ rơi người khác nhưng đến ngày hôm nay tôi mới biết là không phải.
Thì ra không mọi thứ đều có thể trở thành thói quen như nhiều người vẫn nói.
"Mark, em đang uống quá nhiều đấy." Một giọng nói lên bên cạnh tôi. Tôi quay lại mỉm cười với P'Pack. Chủ quán rượu nơi tôi đang ngồi.
"Em nhớ anh đó, Pack." Tôi mỉm cười rồi nói.
"Em đã uống bao nhiêu rồi?" Anh ấy bước đến và kéo ly rượu trong tay tôi ra.
"Không nhiều, chưa say."
"Mắt đã đỏ thế này rồi." Tôi ngạc nhiên khi P'Pack cúi xuống gần tôi hơn.
"Tránh xa em tao ra, tao biết mày đang âm mưa làm gì đấy." P'Phon kéo cổ áo của P'Pack để anh ấy cách xa tôi. Anh ấy quay lại giận dữ với bạn mình. Tôi mỉm cười nhìn hai người. Tôi không nổi tiếng lắm nhưng anh họ tôi thì có.
Chúng tôi lên tầng hai ngồi. P'Phon lên chậm hơn vì còn phải đợi P'Pack dọn dẹp rồi đặt bàn cho khách. P'Pack vẫn cứ phàn nàn bảo tôi đến mà chẳng nói trước với anh ấy sau khi bị anh tôi mắng, tôi đã cảm thấy rất bối rối.
"Có chuyện gì vậy anh?" Tôi quay sang P'Phon khi chủ quán bị nhân viên gọi đi giải quyết chuyện gì đó. Anh tôi nhìn người đàn ông nhỏ bé kia, khẽ mỉm cười.
"Như mày thấy đ���y." Anh tôi nhún vai đáp lại.
"Nghiêm túc chứ?" Tôi hỏi anh ấy.
"Sao? Hối hận à?"
"Không…" Giọng tôi trở nên nghiêm túc hơn khi P'Phon hỏi lại. "P'Pack là một người tốt. Nếu chỉ để vui chơi, thì anh nên dừng lại." Tôi nhìn vào mắt anh tôi và nói chuyện một cách nghiêm túc.
"Tại sao lúc đó lại chia tay?" P'Phon dựa vào ghế sô pha hỏi tôi.
"P'Pack xin dừng lại." Chuyện của tôi và P'Pack đã qua một thời gian dài và câu chuyện này cũng không kéo dài. Có lẽ là hai tháng hoặc hơn một tí. Cuối cùng, P'Pack nói với tôi hai chúng tôi không hợp và chúng tôi đồng ý chia tay. Tôi không hối tiếc vì sau đó chúng tôi vẫn tiếp tục nói chuyện và làm bạn. Đối với tình yêu, tôi có cơ hội để thử, cơ hội để yêu, cơ hội chia tay và cả cơ hội để học hỏi nhưng đó không phải là tất cả.
"Nghiêm túc đấy." Anh tôi đáp lại.
"Anh đã nói với anh ấy chưa?"
"Chưa." Tôi trợn tròn mắt khi nghe câu trả lời của anh ấy. Anh không biết sao? Nếu thích ai đó hãy dũng cảm nói ra. Nếu bị tổn thương thì hãy quay lại và tự mình liếm vết thương của mình như tôi đã làm.
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?" P'Pack đến và ngồi cạnh tôi. Quàng tay qua cổ tôi sau đó dựa vào vai tôi.
"Mày hơi quá rồi đấy Pack." Tôi nhìn anh trai mình đang nhìn bạn anh ấy, lại thấy hình bóng của một người khác trong đó. Người sẽ nhìn tôi đầy tức giận, nổi nóng với tôi khi tôi đi với người đàn ông khác. Người đó là người mà tôi không muốn nghĩ tới.
"Tao còn chưa làm hết sức đâu bạn." P'Pack nói rồi bỏ tay ra khỏi cổ tôi. Khuôn mặt tôi từng thích quay sang nhìn bạn mình rồi chẹp miệng.
"Mẹ mày…" Anh tôi nói rồi đứng dậy rời đi.
Tôi nhìn P'Phon sau đó lại nhìn sang P'Pack. Người đàn ông nhỏ bé đang nâng chiếc ly lên nhấm nhám. Khuôn mặt xinh đẹp, ngọt ngào và tươi sáng trong một khoảnh khắc liền trở nên buồn chán.
"P'Pack…Anh có biết P'Phon thích anh không?" Tôi hỏi người bên cạnh.
"Sao anh có thể không biết, anh không có ngu ngốc."
"Vậy tại sao không hẹn hò?" Tôi hỏi.
"Không dễ đâu, Mark. Địa vị hay là gia đình. Anh thuộc về thế giới của anh, còn nó thuộc về thế giới của nó. Hai người bọn anh đi theo những hướng khác nhau."
"Nhưng nếu hai người yêu nhau…."
"Chỉ có tình yêu thôi thì không đủ. Nó không giống như khi chúng ta còn trẻ Mark ạ. Chỉ có yêu nhau, ôm nhau và ngủ cùng nhau. Thế là không đủ." P'Pack nói với tôi. Đôi m���t xinh đẹp nhìn tôi khiến tôi cảm thấy đồng cảm. Cảm giác sự hỗn loạn và nhàm chán. Nhưng có một điều trong ánh mắt của anh ấy mà trước nay tôi chưa từng nhìn thấy.
Anh ấy không còn nghĩ đến việc đối mặt với nó.
"Tại sao anh không thử …"
"Tại sao phải cố gắng tạo cho mình hy vọng bất chấp việc biết kết thúc sẽ như thế nào?….Nếu em yêu thì kết thúc còn đau hơn lúc bắt đầu." P'Pack mỉm cười với tôi khi nói xong. Là nụ cười mà làm tôi cảm thấy tê liệt. Ly nước đẹp mắt nhưng không có mùi vị gì. Cho dù thực tế nó có ngon. Trái tim tôi dường như ngừng đập nhưng tôi vẫn cảm nhận được đau đớn. Mọi thứ P'Pack nói đều đúng.
Cuối cùng chỉ còn lại những nỗi đau.
[Vee'AOV]
Tôi gặp ác mộng
Một đêm nọ tôi mơ thấy Mark chạy trốn khỏi tôi. Trong giấc mơ, tôi cảm thấy như mình sắp chết. Tôi không thể tìm thấy em ấy cho dù ở bất cứ đâu đi nữa. Tôi không biết em ấy ở đâu. Bạn bè của em ấy đều từ chối nói cho tôi biết em ấy ở đâu. Tôi không thể làm bất cứ điều gì ngoài trừ chịu đựng nỗi đau một mình.
"Em ấy không trả lời điện thoại." Tôi đưa tay lên xoa mặt khi nghe được câu trả lời phát ra từ miệng bạn tôi. Tôi đến ký túc xá tìm Nuea và nhờ nó liên lạc với Mark. Tôi hy vọng nếu là Nuea gọi, em ấy sẽ trả lời điện thoại. Nhưng cuối cùng cũng như vậy.
Cơn ác mộng đã chậm rãi trở thành sự thật.
Chỉ vài ngày nữa tôi sẽ bắt đầu đi học lại nhưng tôi vẫn không biết tin tức gì của Mark. Tôi không biết em ấy đang ở đâu trên thế giới này. Cũng không biết em ấy đang làm gì, không biết nhà em ấy ở đâu, không biết em ấy đang ở với ai, không biết em ấy giận tôi đến mức nào, tôi không hề biết gì cả.
Tôi không bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ trở nên như thế này. Vì sự tin tưởng của Mark, vì Mark nói sẽ chờ đợi mà tôi bất cẩn, khiến tôi nghĩ rằng em ấy sẽ mãi đợi tôi, sẽ không bao giờ rời xa tôi. Đó là những gì mà tôi nghĩ…những suy nghĩ thật sự ngu ngốc.
"Tao không biết phải làm gì." Tôi nói sau khi hút một điếu thuốc. Bây giờ tôi đang ở phòng của Nuea. Không hề nhận lại được kết quả tốt khi nhờ nó giúp đỡ. Nhưng nó là bạn tôi, là một trong những người hiểu tôi nhất. Ít nhất nó không tăng thêm áp lực cho tôi.
"Tại sao mày không hỏi James?" Giọng nói trầm trầm của bạn tôi vang lên, khuôn mặt trắng trẻo quay về phía tôi và khuôn mặt của nó cũng biểu hiện sự đau khổ không kém gì tôi.
"Nó không nói với tao." Thắng nhóc tên James đó cực kỳ đáng lo ngại. Tôi ở nhà vài tiếng. Sau khi ăn sáng xong tôi đến ký túc xá tìm Mark. Cửa phòng em ấy thì khoá, điện thoại thì không liên lạc được. Tôi ngồi đợi em ấy nhiều giờ cho đến khi James đi đến. Nó mỉm cười liếc nhìn tôi rồi mở cửa phòng. Tôi bước vào. Thứ tôi thấy chỉ là một mảnh tối đen…tôi không tìm thấy Mark.
*"Có lẽ nó không muốn nhìn thấy mặt anh." * Nó nói với tôi như thế rồi bước vào phòng. Tôi không quan tâm nó vào lấy cái gì. Tôi gọi tên Mark, tìm hết cả ban công, bếp, phòng ngủ, phòng tắm, thậm chí là tủ quần áo. Nhưng không thể tìm thấy em ấy. Nếu em ấy muốn gặp tôi, có lẽ em ấy sẽ ở lại.
Đã gần 10 ngày kể từ khi mọi chuyện xảy ra. Nhưng những lời của James vẫn văng vẳng bên tai tôi. Mark thật sự không muốn gặp tôi. Có lẽ em ấy ghét tôi rồi. Tôi chỉ muốn em ấy biết chuyện xảy ra ngày hôm ấy ngay cả khi em ấy không muốn tha thứ cho tôi nhưng tôi chỉ muốn nói với em ấy. Hơn nữa tôi muốn nói ra cảm xúc của tôi. Mặc dù có thể là một câu ngớ ngẩn nhưng tôi vẫn muốn nói ra.
"Ngày mai sẽ đi học trở lại. Mày chỉ cần chờ đợi gặp em ấy thôi." Đó cũng là những gì tôi nghĩ. Tôi nghĩ rằng nếu tôi không thể tìm thấy em ấy, tôi sẽ chờ đến ngày đi học lại, ít nhất em ấy sẽ quay lại đi học.
"Tao cũng nghĩ thế."
"Vậy tại sao mặt mày lại thế này? Đi ăn thôi." Nuea giơ tay đập vai tôi một cái nhưng tôi vẫn không di chuyển.
"Tao nhớ em ấy, Nuea." Tôi từ từ mở mắt nhìn bạn mình. "Tao nhớ Mark."
"Tao cũng nhớ." Tôi im lặng khi nghe bạn tôi nói như vậy. Nó đi ra ngoài, để tôi chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình.
Tôi di chuyển ngón tay qua lại. Không có bất cứ tin nhắn nào trong nhóm. Không ai trong số bạn bè của tôi biết, tin nhắn mới nhất là rủ tôi đi uống. Bạn bè tôi không mắng chửi tôi. Lúc đầu chỉ có Yiwa và Kla là tỏ ra tức giận với tôi. Nhưng hiện tại, chính Yiwa cũng đang giúp tôi tìm Mark. Chúng nó thay phiên nhau nói chuyện với tôi. Tôi từng hỏi tại sao bọn nó không để tôi yên, thì bọn nó bảo là không muốn tôi buồn một mình.
Thật may mắn, tôi có những người bạn tốt.
Tôi nhìn thấy thông báo tin nhắn nhóm. Yiwa gửi vào trong nhóm một bức hình, đó là bức hình được chụp từ trang Facebook của James. Trong bức hình hai người đàn ông đang ngồi cạnh nhau. Một người nhỏ nhắn với gương mặt trắng trẻo, dễ thương đang đưa kem cho một người còn lại. Người kia mỉm cười và hé miệng chờ đợi. Người đó làm tôi tê liệt. Hốc mắt tôi nóng lên khi nhìn thấy. Trái tim tôi như bị bóp nghẹt và tôi lập tức nghĩ về bọn họ, rốt cuộc là quan hệ gì. Tôi bấm vào cuộc trò chuyện nhưng không trả lời. Sau đó, truy cập vào Facebook của James. Bức ảnh được gắn thẻ và để công khai, đăng khoảng 1 tiếng trước.
Pack Pakaraphon
1 giờ
Người yêu cũ của bạn rất quan trọng. Anh nhớ em và cả hai thằng nhóc kia nữa. – Với @Winnie The Pooh, @James đọc là James không phải là Zames và @Masa Mark.
314 lượt thích 23 bình luận
James đọc là James chứ không phải Zames: Gặp P'Pack và không thèm liên lạc với tao, bạn của tao ơi @Masa Mark
Winnie The Pooh: Mark khốn kiếp. Tao lo lắng đó.
Pack Pakarapon: Chết tiệt, Mark. Có chuyện gì? @Winnie the Pooh @James đọc là James không phải là Zames.
James đọc là James không phải là Zames: Nó trông rất vui vẻ. Còn ai đó thì dường như đang chết ở đây. Nó không kể với anh à?
Pack Pakarapon: Anh biết tất cả mọi thứ và anh sẽ an ủi Mark. Đó là lý do tại sao anh để công khai^^
Nont Nonthawat: Hai người quay lại với nhau à?
Oh Anucha: Anh đang thực sự hẹn hò?
Winnie The Pooh: Đợi đã, mày về chỉ để hẹn hò à?
Lúc đầu tôi nghĩ về mối quan hệ của hai người này. Nhưng nhiều bình luận bày tỏ sự tò mò rằng hai người họ có thực sự đang hẹn hò không. Điều này khiến tôi mỉm cười với chính mình một cách miễn cưỡng. Người yêu cũ của bạn có thật sự quan trọng không? Bất kể đó có phải là trùng hợp hay không, mặc kệ cho mục đích của bài đăng này là gì nhưng nó cũng khiến tôi cảm thấy đau đớn. Tôi có thể nói với em ấy rằng em ấy đã thành công.
Tôi nhấn để gọi Mark một lần nữa. Đây có thể là lần thứ một trăm hoặc mấy trăm lần, tôi không thể nhớ. Những gì tôi biết là tôi phải gọi cho Mark và nói chuyện với em ấy. Tim tôi tin rằng hơn phân nửa đây chỉ là em ấy muốn đả kích tôi. Tôi nhìn vào ánh mắt em ấy và tôi có thể biết được cảm xúc mãnh liệt của em ấy dành cho tôi. Em ấy không thể thay đổi trái tim mình nhanh thế được.
[Xin chào.] Khi cuộc gọi được kết nối, trái tim tôi một lần nữa trở nên tê dại khi nghe thấy thanh âm ở đầu dây bên kia không phải người mà tôi đang chờ đợi
"Ai?" Tôi hỏi ngắn gọn.
[Mark hiện đang ở trong phòng tắm. Tôi sẽ bảo em ấy gọi lại.] Giọng nói tươi sáng ấy không cho tôi câu trả lời mà tôi muốn khiến tôi càng khó chịu hơn.
"Tao hỏi mày là ai!"
[Ah! Mark đây rồi. Mark! Có một người tên Vee tìm em.] Giọng nói đó lại không trả lời câu hỏi của tôi nhưng tên của một người vừa được nói ra khiến tim tôi đập nhanh dữ dội. Tôi muốn nói, tôi muốn hỏi, tôi muốn trách em ấy vì đã quàng cổ người đàn ông khác. Tôi cũng muốn xin lỗi và xin em ấy tha thứ cho những chuyện tôi đã làm sai, xin em ấy cho tôi một cơ hội, xin em ấy quay trở lại….
[Cúp máy đi.] Tôi muốn em ấy nói chuyện với tôi…
Giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng truyền đến từ đầu dây bên kia và biến mất ngay sau khi nói xong. Tôi không biết họ sẽ làm gì tiếp theo. Trái tim tôi bây giờ rất đau. Mark có lẽ ghét tôi đến mức không muốn nghe thấy tên tôi. Tôi luôn chờ để được nghe giọng của Mark. Nhưng những lời tôi muốn nghe không phải thế này. Nhưng lời đó khiến tôi đau như cắt, tôi không còn ý nghĩa với em ấy nữa rồi.
"Vee!" Tôi quay trở lại ngay sau khi nghe được tiếng hét của Nuea. Tôi nhìn khuôn mặt đẹp trai đầy sự ngạc nhiên của bạn tôi. "Sao mày lại khóc?" Khóc sao? Sao tôi lại khóc như thế? Trong hai ngày này, tôi đã không còn khóc nữa. Tôi muốn trở nên tốt hơn, không muốn cứ tàn tạ mãi thế này, không tự hành hạ bản thân mình nưa. Cố gắng làm cho mình trở nên tốt hơn. Khi em ấy quay trở lại sẽ không cảm thấy thất vọng về tôi.
"Tao…"
"Mày đã xem hình Yiwa gửi chưa?" Giọng nói hào hứng của bạn tôi không hề làm tôi tò mò. Tôi không còn muốn gì nữa.
"Tối nay đi uống đi."
"Này mày điên à? Mày có nghe tao nói không? Tao nói là Mark…"
"Đừng có nhắc đến Mark!" Có thể vì giận giữ hoặc là vì tức giận. Tôi đã hét lên khiến bạn tôi sững sờ. Tôi đưa tay lên xoa tóc mình. Tôi không biết Nuea đang nhìn tôi như thế nào nhưng nó có vẻ vẫn đang nhìn tôi với vẻ mặt hoảng hốt.
"Này…"
"Em ấy không còn cần tao nữa." Tôi thở dài và khẽ nói.
"Đừng nghĩ nhiều. Có lẽ bây giờ em ấy chưa sẵn sàng nhận điện thoại…."
"Nhận cái đ** gì! Vừa nãy người yêu cũ của em ấy vừa mới nghe điện thoại và tao còn nghe thấy Mark bảo cúp máy. Mày nghĩ xem thế là sao? Em ấy không muốn nói chuyện với tao!" Tôi nói xong rồi bước ra khỏi phòng Nuea.
Tôi không biết cảm giác lúc này thế nào. Tôi hiểu rằng việc phải chờ đợi mang đến bao nhiêu đau khổ, chờ đợi với hy vọng nhưng nhận lại không phải là điều chúng ta hy vọng. Để đếm những tiếc nuối bây giờ có lẽ còn nhiều hơn cả những giọt nước mắt đã đi cùng nhau.
pVnn
Bây giờ
Cảm ơn em vì đã bước vào cuộc đời anh. Xin lỗi vì không thể giữ em.
12 lượt thích
Tôi không quan tâm đến thông báo. Trạng thái đó, chính là toàn bộ cảm xúc của tôi lúc này. Tôi bắt đầu thấy ghét mạng xã hội, mặc dù trước đây tôi từng nghĩ rằng nó hữu ích. Thật ra tôi chỉ nghĩ nó hữu ích khi nhận được tin tức của Mark. Nhưng bây giờ thì không.
Cảm giác lúc này không phải những gì mà tôi muốn cảm nhận.
Ngày đầu tiên phải quay trở lại lớp, tôi đã không đi. Không phải vì tôi không muốn đi mà tôi thực sự không thể tự mình ra khỏi giường. Đầu tôi đau và cơ thể tôi cũng đau đớn. Tôi không biết đêm qua tôi do tôi uống quá nhiều hay do sốt. Tôi ngủ như thế cả ngày. Mẹ bước vào, thu dọn vỏ chai bia rồi rời đi. Khi mẹ nhìn tôi, tôi không dám nhìn vào mắt mẹ. Tôi không muốn như thế này, tôi không muốn làm mẹ thất vọng, tôi chỉ là muốn trút giận một chút mà thôi.
"Mày có ổn không?" Tôi mở mắt nhìn Yu đang tiến lại gần tôi.
"Mày không đi học à?" Giọng tôi khàn và lạc hết đi.
"Tao về rồi, bây giờ đã 3 giờ chiều rồi." Yu đáp lại bước đến và sờ trán tôi.
"Có liên lạc với em ấy không?"
"Không còn nóng nữa."
"Này tao hỏi có liên lạc với em ấy không?" Tôi cố gắng hạ giọng để làm âm thanh dễ nghe hơn. Cố gắng nhìn anh trai tôi bằng một ánh mắt đầy nghiêm trọng. Tôi muốn anh trai mình trả lời một cách trung thực. Yu có thể đã nói chuyện với Mark và Mark có thể đã bảo với nó nói với tôi rằng đừng tìm em ấy nữa. Hai người đó có thể đã bí mật nói về tôi như lần trước. Tôi thầm hy vọng như vậy. Ngay cả khi không nên hy vọng.
"Tại sao em ấy phải nói chuyện với tao thay vì mày?" Yu ngồi xuống giường và trả l���i tôi.
"Tao nghĩ là hai người sẽ nói chuyện…"
"Bọn tao không nói chuyện, trừ chuyện liên quan đến mày." Yu nói với tôi bằng giọng khó chịu. "Thành thật mà nói nhé, giữa hai chúng ta…người quan trọng nhất đối với Mark là mày. Em ấy không muốn nói chuyện với mày. Mày nghĩ em ấy sẽ nói chuyện với ai." Lời Yu nói khiến tôi quay mặt sang chỗ khác.
"Trong trường hợp…"
"Nếu mày vẫn còn thấy mọi chuyện tồi tệ thế này. Thì mau chóng đứng dậy và đi tìm em ấy đi." Yu nói, bực mình đứng dậy đi ra ngoài.
Tôi ngủ ở nhà cả ngày và tình trạng sức khoẻ của tôi cũng không tốt hơn là bao nhưng trái tim tôi lại đang muốn đi học lại. Muốn Mark nhìn thấy khuôn mặt của tôi, muốn biết rằng em ấy có nhớ tôi không.
Đi học muộn không phải là vấn đề với tôi. Ngày đầu tiên chủ yếu chỉ là định hướng mọi thứ. Trò chuyện với giáo viên và những người bạn đã lâu không gặp.
"Bố đây rồi. Cô giáo xinh đẹp đã hỏi mày ngày hôm qua đấy." Kla chào hỏi tôi ngay khi tôi bước vào lớp. Tôi nhìn nó, lời nó nói làm tôi nhớ tới khuôn mặt của giáo viên đặc biệt thích mối quan hệ giữa tôi và Ploy, và luôn cổ cũ cho chúng tôi quay lại.
"Đó là việc của giáo viên." Tôi đáp lại và ngồi xuống bên cạnh Bar.
"Sao mặt mày lại thế này?" Bar quay sang nhìn mắt tôi. Đôi mắt xinh đẹp của bạn tôi quét qua mặt tôi và hỏi.
"Tao chỉ thấy hơi không khoẻ thôi." Tôi nói. Tôi không ép mình học. Tôi đến đây chỉ vì muốn gặp một người.
"Thế mà mày vẫn đến đây? Mày vẫn còn nóng đây này." Nó nói rồi chạm vào trán tôi. Tôi nghiêng mặt né tránh bàn tay nó và quay lại nhìn về phía trước căn phòng. Tôi không muốn nói chuyện với bất kì ai.
"Ai sẵn sàng đến và học nhiều như mày chứ, vợ bác sĩ?" Yiwa ôm mặt và trêu trọc Bar.
"Ờ! Thế mày thì có chuyện gì? Đến gặp bạn bè à?" Bar hỏi.
"Tao không có chuyện gì. Tao đã học được cách thông minh lên khi ngu ngốc." Những lời nói đầy khó chịu của cô ấy làm trái tim tôi tổn thương nhưng ánh mắt cô ấy nhìn tôi lại chứa đầy sự quan tâm.
"Thế còn mày thì sao? Ngay cả khi bị sốt cũng đến?" Phean hỏi.
"Ừm…ai đó đang hạnh phúc bên người yêu cũ. Bạn của tao không sốt mới là lạ."Kla chế giễu tôi.
"Im lặng hết đi." Tôi chậm rãi lên tiếng và quay lưng lại với chúng nó. Nhưng tôi lại nhìn thấy Nuea đang đi vào. Nhớ lại ngày tôi vừa mới mắng nó, tôi chỉ có thể thở dài. Tôi biết mọi người đều đang lo lắng cho tôi. Như Yiwa nói thì tất cả mọi thứ còn tuỳ thuộc vào tôi.
Tôi lắng nghe giảng viên nói về nội dung cần nghiên cứu và phương pháp giảng dạy trong ba tiếng buổi sáng. Tôi lết cơ thể tội nghiệp của mình ra khỏi lớp và nhìn xung quanh. Mark không ở đây à? Em ấy không ở đây thì có thể ở đâu? Tôi không bao giờ nghĩ rằng khoa của tôi rộng thế này cho đến ngày hôm nay. Ngày trước, tôi có thể nhìn thấy em ấy ở khắp mọi nơi. Nhưng bây giờ khi tôi muốn tìm em ấy, lại tìm mãi không ra.
Tôi ngồi xuống một chiếc ghế trong phòng ăn. Nhóm bạn của tôi đang đi mua đồ ăn. Nhưng Bar vẫn đang nhìn tôi. Tôi nhướn mày và nhìn người bạn thân nhất của mình nhưng nó chỉ nhìn thằng vào mắt tôi.
"Bác sĩ cũng lo cho mày." Một lúc sau Bar chậm rãi lên tiếng.
"Ừ." Tôi không biết nói thế nào để khiến bạn bè của mình cảm thấy tốt hơn. Hiện tại, tôi cảm thấy không hề ổn. Nên làm thế nào để tôi có thể đáp lại những lời chúc tốt đẹp và những lời quan tâm từ bạn bè? Tôi muốn nói nhiều hơn, muốn giải thích nhiều hơn nhưng giống như tất cả chỉ là cái cớ. Vì thế nên tôi đã chọn cách im lặng và gửi cảm xúc của mình thông qua ánh mắt.
"Mày có thấy Mark không?" Tôi quay sang nhìn Kla sau khi nó hỏi xong, Bar cũng rời mắt khỏi điện thoại và nhìn nó.
"Mày gặp em ấy ở đâu?" Bar hỏi.
"Ở gần toà nhà quản lý, thằng bé đang đi cùng ai tao không biết. Nhưng đúng dễ thương."
"Ơ! Vee!"
"Đồ ngu nhà mày nữa, đi theo nó đi."
Tôi không biết ai đi theo tôi. Nhưng bây giờ tôi chỉ cố gắng đi đến nơi mà bạn tôi vừa bảo. Tôi muốn đi lấy xe nhưng tr��i tim tôi bây giờ đang rất vội, trong đầu tôi chỉ toàn là hình ảnh của đứa nhóc kia. Khuôn mặt của em ấy dù có ở bao xa cũng không bao giờ có thể xoà nhoà trong tâm trí của tôi.
Tôi thừa nhận tôi đã từng muốn từ bỏ và tôi thừa nhận rằng chính tôi đã chấp nhận để cho mọi chuyện thế này. Không phải cố gắng theo dõi, không cần phải làm lành, không cần chờ em ấy quay lại. Muốn dừng lại mọi thứ và sau đó ở một mình. Nhưng tôi đã không thể suy nghĩ tiếp về chuyện này. Vì nó không thể so bằng nỗi nhớ của tôi đối với em ấy.
Tấm lưng quen thuộc của người đó trông gầy hơn trước nhưng tôi chắc chắn rằng đó là người mà tôi đã chờ đợi. Tôi sải bước nhanh hơn để chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm. Em ấy đang đứng đối diện với xe đồ ăn vặt. Em ấy khoác một chiếc balo ở bên vai, còn một tay thì đút vào túi quần. Tay còn lại thì được một bàn tay nhỏ của một người mà tôi không nhìn thấy nắm lấy.
Bước chân của tôi chậm lại…
Tôi không biết tại sao khi tôi càng đến gần tôi lại càng muốn chạy trốn. *Ai đang ở bên cạnh em ấy?* Là người yêu hay chỉ là một người bạn? * Em ấy sẽ thế nào khi nhìn thấy tôi?* Sẽ thấy vọng, buồn chán, tức giận hay hạnh phúc khi gặp tôi?
"Mark…Anh thích cái này hơn." Giọng nói của người đàn ông bên cạnh vang lên. Điều đó khiến tôi biết được hai người đó thân nhau đến mức nào. Đủ để thấy rằng người đang đứng cạnh Mark là người đã đăng tải bức hình. Người mà nói là người yêu cũ là quan trọng.
"Ăn rồi sau đó lại than phiền là béo. Em thật sự mệt mỏi khi nghe anh than phiền rồi." Giọng nói khàn khàn mà tôi đã không nghe thấy trong một thời gian dài vang lên khiến tim tôi đập nhanh. Tôi không thể nói cảm giác của mình bây giờ. Không thể nào miêu tả được bằng lời vì nó rất đa dạng.
"Anh sẽ không than thở gì đâu. Mark phải đưa anh đến quán đó. Quán Pad Thai mà Mark nói là ngon ý." Đó có phải là quán Pad Thai đó không? Những người giống như Mark sẽ không biết ở đâu nếu không phải là nơi tôi đã từng đưa em ấy đến.
Tôi tiếp tục bước đến, tốc độ của tôi dần chậm lại. Khoảng cách giữa chúng tôi đang bị thu hẹp lại và tôi đứng cách Mark không xa.
Khoảng cách giữa chúng tôi có lẽ vẫn cách xa khá nhiều so với hai người kia. Cái miệng mỏng manh đó mỉm cười và tiếp tục trò chuyện với người bên cạnh. Đôi bàn tay nhỏ bé vươn ra ôm lấy cánh tay Mark và năn nỉ em ấy đưa ��i chơi.
"Thôi nào…Anh đã đi xa đến thế này. Đưa anh đi chút đi."
"Ờ được rồi, lúc này em đang rảnh đây." Giọng nói độc đáo theo cách riêng của em ấy. Ý cười trên môi ngày càng đậm hơn.
"Thật sao ~ Em là tốt nhất. Ai dám nói tình yêu của chúng ta đã chết chứ." Tôi nắm chặt tay lại, muốn đi đến kéo anh chàng đó ra khỏi Mark rồi ném anh ta đi thật xa. Muốn kéo lấy Mark qua và ôm trong vòng tay mình
"Miệng ngọt." Em ấy nói nhỏ nhưng bàn tay lại đặt lên đỉnh đầu nhỏ xinh của người lớn tuổi hơn kia. Em ấy xoa xoa tóc người bên cạnh cho đến khi dì bán hàng bắt đầu trêu chọc họ.
"Ngày nay con trai luôn như thế này, thật dễ thương." Dì ấy mỉm cười nói rồi đưa túi kẹo cho họ.
"Bọn cháu chỉ đùa nhau thôi ạ. Không phải nghiêm túc đâu." *Không nghiêm túc?* Tôi không muốn nghĩ về mối quan hệ của họ. Tôi không biết họ đã hẹn hò với nhau như thế nào. Mối quan hệ của họ duy trì được bao lâu hay đã chia tay bao lâu rồi? Tôi không muốn nghĩ về những điều đó. Điều duy nhất mà tôi nghĩ là Mark liệu có quay về với anh ta không?
Đây có phải là cách mà em ấy cảm thấy đối với tôi? Đau lắm, nỗi đau ở trong trái tim này.
"Đúng thế đấy, yêu nhau tốt hơn nhiều so với ghét nhau." Tôi nhìn thấy bàn tay mảnh khảnh đang nhận lấy túi kẹo dừng lại. Em ấy không đáp lại bất cứ điều gì, chỉ gật gật đầu với người bán hàng sau đó nhận lấy túi đồ ăn từ người bán.
Tôi lùi lại nửa bước khi em ấy quay lại. Mark nhìn tôi và dừng lại. Tôi cảm giác như thế giới của mình đang ngừng lại. Giọng nói của người bên cạnh Mark vẫn rất to nhưng hiện giờ tôi không thể nổi bất cứ điều gì. Trong giây lát mắt tôi như mờ đi. Nhưng tôi vẫn cố gắng nhìn vào người mà tôi đã không nhìn thấy trong nhiều ngày.
Khuôn mặt quyến rũ của em ấy trông nhỏ hơn. Đôi môi mà tôi hôn mỗi ngày giờ đây chỉ giống như một đường thẳng, không hề có bất cứ cảm xúc gì. Má em ấy cũng hóp vào hơn một chút. Vốn dĩ em ấy cũng không hề béo. Đôi lông mày xinh đẹp của em ấy không hề nhíu lại hay biểu lộ bất cứ điều gì khác. Đôi mắt mắt phượng hẹp dài mà tôi thích chỉ nhìn tôi đầy lặng lẽ khiến tôi cảm thấy đau lòng. Ánh mắt của em ấy hơi run rẩy, chỉ trong chốc lát. Sau đó lại trở về với vẻ thờ ơ và lạnh nhạt.
"Xin chào." Tay tôi vẫn đang buông thẳng xuống hai bên người. Tôi không thể chắp tay chào lại đàn em, tôi không đủ sức để làm bất kì một chuyện gì. Thậm chí không còn đủ sức để thở ngay khi nhìn thấy em ấy.
"Mark! Chị đã rất lo lắng cho em." Một giọng nói quen thuộc vang lên, tôi nhớ chủ nhân của giọng nói đó là Yiwa. Sau đó, chủ nhân của giọng nói ấy lao đến ôm chầm lấy đàn em cùng mã số của mình. Mark cũng giơ tay ôm lại cô ấy cho đến khi Yiwa từ từ lùi lại.
"Em xin lỗi vì đã làm chị lo lắng!"
"Đồ tồi!" Yiwa nói và nhẹ nhàng đánh vào vai Mark. Tôi chỉ đứng đó và nhìn bức tranh trước mặt. Người bạn nhỏ nhắn của tôi có thể chạy đến ôm đứa nhóc đó. Đứa nhóc mà tôi thường gọi là 'con trai' tôi. Đứa nhóc mà tôi thường xuyên ôm hơn bất kì ai khác. Đứa nhóc đã ảnh hưởng đến tôi
"Đây có phải là đàn chị của Mark không?" Người nhỏ bé bên cạnh Mark quàng cổ em ấy. Yiwa chỉ mỉm cười với anh ta rồi quay lại nhìn tôi. Tôi vẫn đứng đó, bên cạnh là Bar và Kla. Bar nhẹ nhàng bước về phía trước, rồi mỉm cười với người bên cạnh Mark.
"Vâng, bọn em là đàn anh, đàn chị thân thiết của Mark." Bar lên tiếng trước khi Mark kịp trả lời.
"Thân thiết? Mark thân thiết với người khác hả? Anh nên vui hay nên buồn đây." Người nhỏ bé nhìn Mark một cái rồi nói nhỏ.
"Thôi nào, P'Pack…" Ồ…thì ra người đó tên là Pack.
"Anh sẽ không nói gì nữa. Nếu anh chàng này không phải mẫu người mà Mark thích." Pack nói rồi chỉ về phía Bar. Mark từ từ nở nụ cười.
"Em đã không còn thích nữa rồi."
"Đúng không! Em thật sự đã thích cậu ấy." Pack đập nhẹ vào vai Mark và nói.
"Anh là…?" Kla đứng bên cạnh tôi lên tiếng, khiến cho tất cả mọi người đều nhìn nó giống nh�� vừa nãy nhìn tôi. Mark cũng nhìn thoáng qua tôi một cái trước khi quay sang nhìn Kla.
"Em có thể trả lời không?" Chàng trai đó mỉm cười nói.
"Tại sao em không trả lời? Hay là em sợ ai đó không hài lòng?" Pack tỏ vẻ giận dỗi, đôi mắt anh ta sáng ngời và anh ta nhìn tôi, khiến tôi nhận ra rằng anh ta đã biết về tôi và Mark.
"Em không có ai cả." Chàng trai đó cúi đầu nói với người bên cạnh. Nói xong, khẽ mỉm cười rồi lại ngẩng mặt lên.
Mọi hành động, từng lời nói của Mark đều khiến tôi cảm thấy cả người mình như tê liệt. Tôi có rất nhiều điều muốn nói nhưng không thể nào mở miệng. Mọi cảm giác của tôi, tất cả những lời xin lỗi tôi đều không thể nói ra với Mark. Chỉ có đôi mắt của tôi là đang nhìn em ấy. Và nếu em ấy nhìn vào mắt tôi, em ấy sẽ biết được sự h��i lỗi của tôi lúc này.
"Tí nữa định đi đâu? Tôi đi uống với bọn chị đi." Yiwa lên tiếng phá vỡ bầu không khí ảm đạm của chúng tôi.
"Em nghĩ sẽ đưa anh ấy đi xung quanh." Mark trả lời một cách lịch sự.
"Chúng ta có thể đi sau mà."
"P'Pack…" Khuôn mặt điềm tĩnh nhấn giọng gọi anh ta một tiếng. Em ấy lặng lẽ mắng anh ta sao lại nói như thế.
"Tại sao? Anh muốn đi, anh muốn làm quen với đàn anh đàn chị của em. Xem là thân thiết đến mức nào." Mark chỉ thở dài rồi gật đầu.
"Nếu em mang theo anh ấy, thì có sao không ạ?" Cậu bé ấy hỏi bạn của tôi nhưng bạn tôi chưa trả lời mà thay vào đó lại nhìn tôi như muốn hỏi ý kiến của tôi.
"Chà chà…." Kla nhìn tôi và nói.
"Vee, mày ổn không?" Bar hỏi tôi.
"Tao…" Thanh âm của tôi khàn khàn, gần như không thể nghe ��ược.
"Nếu không tiện thì em sẽ đưa đàn anh đi chơi quanh đây, chúng ta có thể gặp nhau vào lúc khác." Em ấy thậm chí không do dự nói ra nhưng lời khiến trái tim tôi đau hơn.
"Anh cũng chưa bảo là không cho em đi." Tôi nói rồi dần dần ngước mắt lên nhìn người đối diện. "Sao em lại tự mình kết luận như thế?" Tôi hỏi, hy vọng em ấy sẽ đáp lại tôi bằng cách nào đó khi nhìn vào đôi mắt ngu ngốc của tôi. Đôi mắt của tôi đã nói lên tất cả. Em ấy chỉ cần cảm thông với tôi một chút, em ấy sẽ biết được bất cứ điều gì…em ấy sẽ biết rằng tôi nhớ em ấy đến nhường nào.
[Mark'AOV]
Cuối cùng, tôi đã chịu thua trước P'Pack.
Lần trước thì anh ấy năn nỉ tôi muốn tôi đưa đến trường đại học của tôi. Lần này thì lại năn nỉ tôi đến nơi mà tôi không muốn nhớ tới.
Địa điểm vui chơi giải trí mà chúng tôi bước vào là nơi mà các đàn anh, đàn chị của tôi hay ngồi. P'Pack đi bên cạnh tôi trông rất phấn khởi. Rất nhiều ánh mắt nhìn theo nhưng chủ yêu là nhìn vào cái người bên cạnh tôi hơn, ánh m���t của anh ấy sáng lên, ánh mắt mà chỉ cần nhìn vào người ta cũng biết anh ấy quen thuộc với những chỗ thế này đến mức nào.
"Có rất nhiều đàn anh, đàn chị của Mark đúng không?" P'Pack nghiêng đầu hỏi tôi. Người dễ thương bên cạnh tôi không hề quan tâm đến những ánh mắt nhìn anh ấy.
"Có phải anh chỉ muốn đến vì tò mò đúng không? Anh đã biết ngay từ đầu rồi đúng không?" Tôi nhẹ nhàng hỏi lại.
"Không không không không. Anh muốn đến nhưng không có ai đi cùng mà." P'Pack mỉm cười nói với tôi.
"Ai muốn đến chứ hả. Em không muốn."
"Ai muốn đến á? Oh…không muốn đến nhưng lại vẫn cứ đi." Tôi quay lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của anh ấy. Hé miệng muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Trời ạ! Tôi không muốn như thế này chút nào. Nhưng dường như tôi thực sự không thể kiểm soát được bản thân mình. Tôi đã cố giữ bình tình, tôi đã cố hết sức để quên đi người đàn ông đó. Nhưng chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy, tất cả chuyện đã xảy ra giữa chúng tôi sẽ hiện lên thật rõ trước mắt tôi. Chỉ cần nghe giọng nói của anh ấy, những lời hứa và những cảm xúc anh từng nói đều vang lên trong đầu tôi như thể tôi chưa bao giờ giận anh.
Tôi cố gắng đứng thẳng, không nghĩ về anh ấy. Nhưng rất mọi cố gắng của tôi dường như lập tức biến mất. Những lời của P'Vee nói chúng tôi sẽ ở bên nhau, bảo tôi đến đây không thể nào biến mất, nó cứ vang vọng mãi bên tai tôi. Cái câu nói bảo 'sẽ quay trở lại' khiến tôi phải đợi cả một ngày.
"Anh hiểu, đôi khi anh muốn làm những chuyện giống như em, chọn nghe theo trái tim mình nhưng anh…."
"Nếu anh không có gì để mất thì anh sẽ đưa ra quyết định dễ dàng hơn." Tôi quay lại nói với P'Pack. Người bên cạnh nhìn vào mắt tôi rồi nở một nụ cười thật buồn.
"Vậy…Mark, có gì để mất không?" Tôi đứng yên, suy nghĩ về câu trả lời. Chỉ cần vài bước nữa là đến bàn mà P'Yiwa đã đặt trước. Nhìn từ khoảng cách này, tôi có thể thấy P'Vee đang ngồi đó. Tôi nhìn anh ấy trong khi nghĩ câu trả lời của mình. Nhưng dù tôi có nghĩ bao lâu đi nữa, tôi cũng chỉ có một câu trả lời duy nhất.
"Ngoài sự hối tiếc ra thì không có gì để mất."
Tôi ngồi xuống bên cạnh P'Nuea, bên cạnh tôi là P'Pack và đối diện là P'Vee. P'Nuea nhìn tôi và mỉm cười. Chúng tôi phải ghé sát vào tai để chào nhau vì tiếng nhạc quá to. P'Pack nhìn tôi rồi huých tôi một cái, đôi mắt to hơi ánh nước nhìn tôi. Rồi nói với tôi rằng người tên Vee sắp chết rồi. Tôi dịch người tạo một khoảng cách nhỏ với P'Nuea, rồi nhìn về phía P'Vee. Ngay lập tức, ánh mắt của chúng tôi chạm nhau….Anh ấy đầy buồn bã.
Tôi nhìn chằm chằm vào P'Vee và đôi mắt anh ấy nói cho tôi biết rằng anh ấy buồn nhiều hơn cả những gì mà tôi thấy. Ánh mắt mang theo cầu xin, đau buồn như muốn nói chủ nhân của nó đã phải chịu đựng bao nhiêu tra tấn.
"Nó không ăn cũng không ngủ." Giọng nói trầm trầm của P'Nuea vang lên bên tai tôi. Tôi nhìn người bên cạnh mình rồi nở một nụ cười yếu ớt.
"Em còn hơn thế nữa." Tôi trả lời như thế. Tôi không biết ai đau hơn ai. Nhưng tôi chắc chắn rằng mình cũng không chịu đựng ít hơn P'Vee là bao.
Thời gian trôi qua, có vẻ P'Pack và P���Kla khá hợp nhau. Một người nhắc đến P'Vee còn một người thì nhắc đến tôi. Khi tôi nghĩ về điều đó, tôi âm thầm trợn mắt. Không nên nói gì cho P'Pack nghe mà.
"Anh và Mark đã ở bên nhau lâu chưa ạ?" P'Yiwa hỏi.
"Anh cũng không nhớ đâu. Bọn anh thân nhau từ trước. Còn hẹn hò chính thức…hình như một hay hai tháng ý. Đúng không nhỉ, bé ngoan?" Tôi giật mình khi nghe thấy từ mà tôi đã không còn nghe thấy trong một thời gian dài. Tự nhiên tôi cảm thấy ghét người yêu cũ của mình ghê gớm vì gợi cho tôi nhớ đến cái tên mà ai đó vẫn hay gọi tôi. Không có bất kì mối quan hệ nào giữa hai cái người này cả nhưng tự nhiên hai người đều gọi tôi như thế.
"Hai tháng." Tôi đáp lại rồi nhìn người đang im lặng nhất trong nhóm. Đôi bàn tay xinh đẹp đó đang rót rượu. Khi tôi nhìn anh ��y, anh ấy từ từ nâng ly lên uống.
"Hai tháng mà có được một mối quan hệ thì cũng ổn rồi….có một vài người còn không được hẹn hò chính thức cơ." P'Kla nói bằng một giọng nói đầy mỉa mải, ngay lập tức anh ấy nhận được ánh mắt bất mãn từ P'Vee.
"Đồ ngu này." P'Yiwa rót thêm rượu cho anh ấy.
"Anh cũng không thể nói bất cứ điều gì vì anh cũng thật ngu ngốc." Người lớn tuổi nhất lên tiếng khiến tôi quay lại nhìn anh ấy. P'Pack đưa ly rượu đến gần đôi môi xinh đẹp rồi từ từ uống.
"Anh uống nhiều rồi đấy." Tôi khẽ nói và lấy ly rượu ra khỏi tay anh ấy. Anh ấy dịu dàng nhìn tôi, ánh mắt mang theo vài phần tiếc nuối trước khi đồng ý buông ly rượu trong tay ra.
"Anh đi vệ sinh." P'Pack nói.
"Để em đi cùng anh." Tôi đứng dậy nhưng bàn tay nhỏ bé của P���Pack chạm vào cánh tay tôi, ý muốn ngăn tôi lại
"Anh có thể tự đi, lối đó đúng không?" Câu đầu tiên là nói với tôi, câu sau là nói với P'Kla
"Vâng." Sau khi nghe được xác nhận, người nhỏ bé đứng dậy, quay sang mỉm cười với tôi và bước ra ngoài.
Tôi nhìn vào theo bóng P'Pack cho đến khi tôi không còn nhìn thấy anh ấy nữa. Tại sao anh ấy không cho tôi đi theo? Đôi mắt anh ấy trông thật buồn. Nhưng tại sao anh ấy lại ngăn tôi lại?
"James." Tôi gọi cho bạn của mình bảo nó đi tìm anh ấy. Giọng tôi trở nên âm u vì bạn tôi đến quá chậm.
[Có chuyện gì ?]
"Mày đến nhanh lên rồi đi xem P'Pack cho tao. Anh ấy không để tao lại gần." Tôi nói với nó.
[Mày lo lắng cho P'Pack à?]
"Ờ tao lo lắng cho P'Pack."
Bang!
Tôi tình cờ nghe thấy một tiếng vang đập vào bàn. Chất lỏng tràn ra từ chiếc ly mà P'Vee đang cầm. Bàn tay mảnh khảnh đó nắm chặt đến mức tôi có thể nhìn thấy đường gân xanh nổi lên. Nhưng khi anh ấy bắt gặp ánh mắt của tôi, anh ấy lại trở nên mềm nhũn.
[Mark! Mày có nghe tao nói không?]
"À….ờ có…" Tôi trả lời lại bạn mình, không biết trước đấy nó đã nói cái gì.
[Tao tìm thấy P'Pack rồi. Tối nay anh ấy sẽ ngủ ở chỗ tao.]
"Vậy còn Wind thì sao?"
[Ngủ chung. Tao không vào nữa đâu. He he. Mày tự lo cho cái thân mình đi nhé.]
"Đợi đã!…" Tôi gọi bạn tôi lại nhưng đã quá muộn. Tôi không quan tâm nó tìm được P'Pack lúc nào và đã nói gì với nhau. Bây giờ tôi chỉ nghĩ về thằng James trước đây. Cái người sẽ buồn đến chết khi thấy tôi ở cạnh P'Vee, người đó rốt cuộc đi đâu rồi?
Không khí im lặng bao trùm lên cả nhóm vài phút. P'Yiwa nhìn P'Vee với khuôn mặt không hài lòng. Khuôn mặt xinh đẹp đó lại ngọt ngào nhìn tôi trước khi đứng dậy rồi bước đi. Ngay bây giờ, chỉ còn lại P'Nuea, P'Vee, P'Kla và tôi.
"Tao…tao nên đi tìm Phean, không biết nó đã đến chưa nữa, hình như nó chưa tìm được bàn." P'Kla cũng đứng lên. Anh ấy nhìn P'Vee rồi lại nhìn tôi, sau đó bước ra ngoài. P'Nuea cầm ly rượu lên uống, khuôn mặt đẹp trai của anh ấy nhìn sang hướng khác. Ngay bây giờ, chỉ có P'Vee đang nhìn tôi.
"Bọn mày…nên nói chuyện với nhau." Một lát sau P'Nuea lên tiếng. Tôi và P'Vee nhìn nhau, chính tôi là người đang muốn né tránh ánh mắt của anh ấy.
"Em sẽ đi…"
"Em ở lại với bạn anh đi. Anh vào nhà vệ sinh một lát." P'Nuea đã đánh gẫy lời tôi trước khi tôi kịp nói xong và bước ra ngoài. Tôi chỉ có thể làm vẻ mặt ngơ ngác nhìn xung quanh trước khi quay lại nhìn P'Vee.
Anh ấy vẫn đang nhìn tôi chằm chằm.
Thật sự rất lâu, khiến tôi nghĩ hay là đã một tiếng trôi qua rồi. Hai người chúng tôi chỉ ngồi im lặng như thế. Tôi không nói gì cả. Anh ấy cũng không nói gì. Dường như anh ấy cũng không còn tỉnh táo vì từ lúc ngồi đây anh ấy không hề rời ly rượu.
Tôi không biết tại sao tôi vẫn ngồi đây. Vẫn ngồi và đợi lắng nghe một điều gì đó từ P'Vee mặc dù tôi biết có thể anh ấy sẽ không nói gì cả. Bất kể thời gian đã trôi qua bao lâu, bất kể chuyện của chúng tôi có tiến triển đến mức nào thì tôi vẫn luôn là người duy nhất chờ đợi.
Tôi hít một hơi thật sâu. Tôi như muốn buông bỏ sự ngu ngốc của mình đối với người mà tôi đã dành rất nhiều tình cảm qua từng hơi thở ấy. Không biết tại sao đôi tay đang cầm điện thoại của tôi lại run rẩy. Tâm trí tôi buộc đôi chân của tôi lại, không thể còn sức để đứng lên. Thật buồn cười là đôi mắt của tôi vẫn dõi theo anh ấy, dù tâm trí của tôi đã ra lệnh cho tôi dừng lại.
"Nhớ…" Trước khi tôi bước chân ra khỏi đây, giọng nói khàn khàn vang lên một từ, anh ấy dường như đã rất cố gắng để phát ra thanh âm từ cổ họng, từ ấy thốt ra khiến tôi dừng lại mọi suy nghĩ và quay lại nhìn anh ấy.
"Đàn anh…"
"Anh nhớ em đến chết rồi, Mark." Tôi còn chưa kịp hỏi lại để xác nhận những gì tôi vừa nghe. Thì người ngồi trước mặt tôi lại lên tiếng. Đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi. Tất cả cảm xúc và tất cả những lời cầu xin đều được chuyển đến tôi theo cách đó. Đôi mắt dường như kh��ng còn sức sống ấy như muốn nói với tôi 'anh nhớ em, anh xin lỗi.'.
"Anh nói gì?" Mặc dù từ đó khiến trái tim tôi đập rất nhanh nhưng mọi thứ xảy ra giữa chúng tôi khiến tôi không còn dễ dàng như trước nữa. Trong thâm tâm, trái tim tôi vẫn thuộc về anh nhưng tôi cũng muốn cho anh biết rằng nó cũng thuộc về tôi, tôi có thể sống mà không cần anh ấy.
Xin lỗi nhưng tôi có thể giữa nó cho riêng mình.
"Anh muốn nói nhiều hơn. Nhưng anh không biết nên nói cái gì. Anh chỉ có thể nói. Lần đầu tiên khi nhìn thấy gương mặt của em anh đã rất hạnh phúc nhưng khi anh thấy em cùng với anh ấy…" Giọng của P'Vee dịu lại khác với lúc anh ấy nói rất hạnh phúc khi thấy tôi. "Anh đau lắm." Tôi vẫn chưa ngồi xuống nhưng tôi vẫn đứng ở đó. Tôi đứng đó nhìn người đàn ông này truyền đạt những nỗi đau của mình qua ánh mắt anh. Đôi mắt anh lấp lánh tràn đầy nước mắt trong suốt như pha lê, chỉ cần anh ấy chớp mắt, những giọt nước mắt ấy sẽ tuôn rơi.
"…" Tôi không nói gì cả. Tất cả những gì tôi có thể làm là đứng yên ở đó. Tôi cảm thấy nếu tôi di chuyển tôi sẽ bị kìm lại bởi những lời của P'Vee. Những lời mà anh ấy không nói thường xuyên. Không dễ dàng gì để tôi có thể nghe được cảm xúc do chính anh ấy nói ra. "Anh xin em hãy nghe anh. Cho dù em không muốn nói chuyện với anh…" P'Vee dừng lại. Đôi mắt sắc bén của anh liếc nhìn sang nơi khác, không nhìn tôi nữa, như thể không thể chịu đựng được khi nhìn tôi. "Anh chỉ muốn em nghe thôi, Mark." Giọng nói van xin ấy giống như một câu thần chú khiến tôi di chuyển đôi chân mình về lại chỗ ban đ��u. Tôi ngồi xuống và im lặng. Tôi đảo mắt nhìn người đối diện, cố gắng tỏ ra lạnh lùng nhưng không được bao nhiêu. Vì trái tim tôi không hề lạnh chút nào.
"Anh muốn em nghe điều gì?" Mọi thứ đều rõ ràng, mọi câu chuyện đều có câu trả lời của nó. Bất kể anh ấy có buồn đến thế nào hay nói với tôi rằng anh ấy nhớ tôi nhiều đến bao nhiêu. Thì cuối cùng…câu chuyện vẫn sẽ kết thúc như cái kết vốn có của nó.
"Chuyện giữa anh và Ploy…"
"Em có cần phải nghe không?" Tôi nhướng mày. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với họ sau ngày hôm đó. Rốt cuộc họ quay lại với nhau hay họ chia tay thì mối quan hệ đó cũng phức tạp hơn là chúng ta nghĩ. Như lúc trước, tôi từng nghĩ rằng họ sẽ chia tay nhưng cuối cùng họ lại quay lại với nhau.
"Em hiểu lầm rồi."
"Hiểu lầm là anh có thể ngừng yêu chị ấy à?" Giống như tôi đang cố nhắc nhở bản thân mình…Như tôi đã nói, mối quan hệ còn rắc rối hơn là mọi người thấy. Anh ấy muốn nhắc lại điều này, là để nhắc với tôi là tôi chỉ là người đi ngang qua và đừng mong đợi có một sự gắn bó?
"Mark…Em đừng như thế." P'Vee nhẹ nhàng đáp lại tôi.
"…" Tôi im lặng lắng nghe điều mà anh ấy sắp nói. Nhưng anh ấy lại im lặng nhìn tôi. Lần này, anh ấy giống như đang muốn tìm kiếm thứ gì đó trong ánh mắt tôi. Có lẽ là cảm xúc ngu ngốc mà tôi đã dành cho anh ấy hoặc những gì mà tôi đang cố gắng che giấu.
"Em ghét anh đúng không…ghét anh rất nhiều…đúng không? Người từng rất dễ thương với anh, đã đi rồi phải không? Người từng an ủi anh khi anh nản lòng, không còn tồn tại nữa đúng không? Người từng thích anh, đã không còn nữa đúng không? Người mà anh từng biết…không còn tồn tại nữa, có đúng không em?" Liệu P'Vee có biết rằng tôi đang cố gắng kiểm soát trái tim mình đến mức nào không. Tôi cố gắng để không thể hiện ra quá rõ ràng, không để yếu lòng đến mức lại chấp nhận anh ấy một lần nữa. Khi tôi phải nghe những lời đầy đau khổ và giọng điệu van nài từ anh ấy, tôi đã rất khó để kìm nén.
"Từng có một người ngốc đến thế à?" Tôi nói, khoé miệng chậm rãi nhếch lên mang theo một sự khiêu khích cho đến khi ánh mắt của người ấy dừng lại trên khuôn mặt của tôi.
"Mark…"
"Anh muốn nói gì nữa không? Em phải về rồi." Tôi ngắt lời người trước mặt khi anh còn chưa nói xong. Nếu anh ấy hỏi thêm một câu nữa, tôi sẽ không thể nào chịu nổi. Chính vì thế mà điều duy nhất tôi có thể làm được đó là trốn tránh. Tránh cho đến khi nào tôi cảm thấy ổn hơn.
"Anh…" Tôi nhướn mày và nhìn người trước mặt ý bảo anh tiếp tục. Nhưng anh ngừng nói khi ánh mắt của chúng tôi chạm nhau.
"Không có gì khác để nói nữa à?" Tôi hỏi khi anh đã im lặng một lúc lâu.
"Anh và cô ấy đã chia tay. Không còn liên quan gì nữa. Hôm đó Ploy đã xin anh một nụ hôn cuối cùng." Đôi mắt của tôi mở to hơn. Tim tôi đập mạnh vô cùng và tôi thật sự muốn hỏi *Bạn gái cũ yêu cầu thì phải làm sao?* Điều đó có thật sự cần thiết không? Nếu hai người vẫn còn yêu nhau nhiều thì đừng có chia tay.
"Tại sao lại nói với em?" Tôi lặng lẽ hỏi lại. P'Vee như bị xúc động bởi những điều tôi nói, anh ngước lên nhìn tôi.
"Em…"
"Hả?' Tôi hỏi khi thấy P'Vee không nói gì, khuôn mặt anh ấy vặn vẹo và tôi có thể cảm nhận được trong đôi mắt anh dường như chỉ có đầy đau khổ.
"Em đã thay đổi rất nhiều…" Tôi chỉ mỉm cười sau khi nghe anh nói.
"Em chưa từng thay đổi. Trước đây…ý em là trước khi em quen biết anh. Em đã luôn thế này." Tôi đáp lại anh.
"Vậy…còn chuyện này thì sao?" Anh ấy thở dài rồi nói với tôi.
"Chuyện gì?" Tôi hỏi lại.
"Chuyện của chúng ta…" Câu trả lời của anh ấy khiến tôi cảm thấy khó thở. 'Chuyện của chúng ta' là chuyện mà chỉ có hai chúng tôi biết. Tôi từng nghĩ rằng những từ ấy sẽ không thay đổi nhưng bây giờ nó đã thay đổi. Liệu từ này vẫn còn tồn tại trong trái tim của anh ấy?
"Em…" Tôi muốn chạy trốn khỏi anh ấy. Nhưng không biết tại sao tôi không thể. Tôi muốn m���ng anh ấy, đánh anh ấy thật mạnh nhưng tôi không làm được. Tôi muốn rời đi, nhưng đôi chân tôi không di chuyển.
"Chuyện của chúng ta, Mark. Em sẽ nói gì, nếu anh xin em thêm một cơ hội…"
"Chuyện cho một người thêm cơ hội không phải lúc nào cũng xảy ra đâu." Tôi ngắt lời anh trước khi trái tim tôi nghiêng về phía anh nhiều hơn nữa.
"Mark…Em có tức giận được không? Bây giờ em cảm thấy thế nào? Em có thể nói với anh không?" Câu hỏi đầy đau khổ khiến tôi trở nên tỉnh táo lại. Đừng yếu đuối, không được yếu đuối. Tất cả những gì tôi phải làm là quên đi quá khứ.
"Em hiểu cho anh và em không còn giận anh nữa." Không giận, đây chỉ là một lời nói dối mà thôi. Chỉ có kẻ mất trí mới thông cảm khi nhìn người mình thích hôn bạn gái cũ chỉ vì họ đã chia tay. Chỉ có kẻ mất trí mới không tức giận khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Cảm giác ngày hôm ấy, tôi vẫn còn nhớ rõ.
"Nếu anh muốn bắt đầu lại…"
"Anh nói như thể mọi thứ đều dễ dàng lắm vậy." Tôi nhìn thấy ánh mắt của P'Vee đang run rẩy, sự run rẩy ấy như thể đã truyền xuống cả tay của anh ấy. Anh ấy nắm chặt ly rượu của mình. Tôi có thể biết vì tôi nhìn thấy gân xanh nổi lên trên tay anh.
"Em có thật sự là không còn điều gì muốn nói với anh không? Em thật sự đã quên anh rồi sao?"
"…Ừm…" Tôi vừa nói vừa đặt ly xuống.
"Em…"
"Anh còn chuyện gì khác không? Hãy nói hết trong hôm nay đi."
"Mark…" Tôi không muốn ép buộc bản thân nhưng tôi đã làm. Tôi cũng không muốn làm tổn thương anh ấy nhưng tôi đã làm. Bởi vì tôi không muốn chịu tổn thương thêm nữa, tất cả những gì mà tôi có, tôi đã trao nó cho người trước mặt, cả trái tim và cả cảm xúc của tôi. Tôi đã trao cho P'Vee, người không hề trân trọng nó.
Tôi thở dài khi thấy người trước mặt mình không nói gì nữa. Nhìn vào khuôn mặt đẹp trai mà tôi thường thấy. Đây có thể là lần cuối cùng tôi nhìn P'Vee thật gần như vậy. Đôi mắt sắc sảo đang run rẩy. Vành mắt anh ấy h��ng lên, mắt anh ấy cũng đã sưng. Mũi anh ấy rất cao, xương gò má của anh dường như cũng nổi bật hơn. Tôi bắt đầu nhìn xuống đôi môi anh, anh đang mím chặt môi như muốn kìm nén cảm xúc. Môi anh khẽ run rẩy. Anh ấy sẽ nói gì nếu như tất cả cảm xúc đều được giải phóng? Anh ấy sẽ xin lỗi với đôi môi xinh đẹp đó sao? Đôi môi xinh đẹp mà bất kì ai cũng muốn chạm vào, đôi môi mà anh để cho người tên bạn gái cũ kia chạm vào dù đáng ra lúc ấy nó phải là của tôi.
"Em đi đây." Tôi không biết tại sao tôi lại nói lời chia tay. Nhưng tôi cũng không biết tại sao tôi lại muốn dừng lại thêm một chút, cũng không biết tại sao tôi lại muốn nhìn vào đôi mắt sắc bén ấy một lần nữa?
"Đừng đi…" Những lời van xin của P'Vee cũng không làm tôi dừng lại. Quá muộn rồi….P'Vee đã cầu xin tôi khi quá muộn.
Tôi quay lại mỉm cười với anh ấy, một nụ cười dịu dàng. Điều mà tôi buộc mình phải làm trước khi quay lưng lại với P'Vee. Người đàn ông tôi yêu rất nhiều…Tôi không muốn rời đi trong nước mắt. Thành thật mà nói, tôi không hề muốn rời xa anh chút nào.
"Anh yêu em!" Tôi chỉ mới đi được vài bước, anh lại hét lên một câu khiến tôi dừng lại. "Anh yêu em! Em có nghe thấy không, Mark!"
"Đó là Vee mà đúng không?"
"Ao…là bạn trai của Ploy mà."
"Đã chia tay rồi. Điên thật!"
"Có phải anh ấy vừa mới nói yêu một người đàn ông không?"
"Đúng thế đấy."
"Ao…Đó là Mark. Tao biết cậu ấy."
"Vee và thằng nhóc đó…"
"Vừa mới chia tay với Ploy xong không phải sao?"
"Đã xa nhau lâu rồi má ạ."
Giọng nói của P'Vee, người vừa nói yêu tôi b��� những giọng nói này nhấn chìm. Nhưng tôi lại không hề nghe rõ những gì mà mọi người nói, vì bây giờ câu nói đó đã chiếm giữ trái tim tôi. Tất cả những thanh âm đều từ từ lắng xuống, bao gồm cả tiếng nhạc. Trước đó tiếng nhạc to đến mức gần như muốn thủng mạc nhĩ luôn. Nhưng bây giờ, tôi không hề nghe thấy gì cả vì tôi chỉ nghe thấy giọng nói của P'Vee. Giọng nói đã nói với tôi…
"Anh yêu em…" Từ "yêu" không còn xa nữa. Tôi không dám quay lại nhìn anh ấy, chỉ cần thế này thôi, tôi cũng biết rằng đàn anh đang ở phía sau tôi. Chỉ cần thế này thôi…tôi đã nghe được P'Vee nói yêu tôi.
"Vee! Mày làm gì đấy?" Giọng nói của P'Nuea vang lên kéo tôi trở về thực tại, tôi quay lại và bị sốc. Tất cả mọi người trong quán đều đang nhìn tôi. P'Vee thì đứng ngay ở ph��a sau tôi.
"Mark…Anh yêu em." Tôi cảm nhận được lồng ngực ấm áp gắn chặt vào lưng tôi. Đôi môi ấp ám cách tai tôi không xa. Những lời nói cùng với giọng nói trầm thấp ấy vang lên trong tâm trí tôi. Tôi giống như bị thôi miên.
Tôi quay lại nhìn anh…
"Anh yêu em." Tôi không biết đã mình đã chờ đợi anh ấy nói điều này bao nhiêu lâu. Nó rất dài nhưng miễn là tôi yêu và chờ đợi anh ấy.
"Em…" Tôi không thể nói bất cứ điều gì. Không biết nên nói gì. Cổ họng tôi khô khốc. Miệng tôi như bị chuột rút. Mắt tôi mờ đi, không thể nhìn thấy rõ những gì trước mắt. Cuối cùng…má tôi đã ướt và tim tôi đau nhói.
"Anh yêu…." Tôi rút tay lại trước khi P'Vee kịp nắm lấy. Anh ấy nhìn tôi, đôi bàn tay thon dài vẫn đang vươn ra, không thể nói hết câu.
"Có đúng không?"
"Trời, Vee thích con trai. Bối rối quá đi mất."
"Tại sao anh ấy lại thích thằng nhóc đó?"
"Tui bối rối qué, anh ấy nói là anh ấy yêu đó."
"Đúng là P'Vee đang trong một mối quan hệ thật"
"Mark!" Tôi quay lại khi nghe thấy tiếng của P'Pack. Anh chàng nhỏ bé đứng cách tôi không xa và nhìn tôi đầy bối rối. "Em đang làm gì ở đây? Đi thôi." P'Pack bước đến và kéo tay tôi, nhưng tôi vẫn không di chuyển.
"P'Pack em…."
"Em sẽ ở lại đây à?" Khuôn mặt xinh đẹp nhìn tôi. Đôi mắt xinh đẹp của anh ấy nhìn P'Vee một lát, khoảnh khắc ánh mắt anh ấy lướt qua tôi, tôi có thể thất sự bất mãn ở trong ánh mắt của P'Pack.
"Em sẽ về." Tôi không biết tại sao tôi lại trả lời P'Pack như vậy. Có thể là do tôi sợ đối diện với ánh mắt và lời nói của người kia, tôi sợ đối mặt với P'Vee.
Tôi đi ra ngoài với P'Pack. Người đàn ông nhỏ nhắn bỏ tay tôi ra khi đi ra khỏi cửa quán. Đôi mắt xinh đẹp nhìn tôi đầy phẫn nộ. Cho đến khi tôi bị nhét vào trong xe của James.
"Nó có bị điên không hả? Sao lại hét lên giữa quán đông người như thế và Mark nữa, sao em lại chỉ đứng đó hả? Nếu em yêu thằng nhóc đó thì em hãy chạy đến và ôm nó. Nếu em không yêu thì em phải đi ra ngoài chứ, đừng có đứng ngớ ngẩn ở đó để bị soi mói, đàm tiếu. Bọn trẻ điên hết rồi!" P'Pack nói sau khi ngồi lên xe, anh ấy ngồi ở vị trí lái xe. Còn bên cạnh tôi là James và Wind.
"Em không biết phải làm gì." Tôi đáp lại P'Pack. Như bạn thấy đấy, tôi đúng là không biết phải làm gì. Không biết làm gì tiếp theo sau khi nghe những lời yêu thương đến từ P'Vee. Mọi thứ xảy ra gi���a tôi và anh ấy không ngừng chạy qua đầu tôi, cả hạnh phúc cả nỗi buồn và cả những nỗi đau.
"Ờ ~ rồi định làm cái gì tiếp theo?" Anh ấy hỏi sau khi nghe được câu trả lời của tôi.
"Anh có thể ở lại với em trước không?" Tôi nói nhỏ và nhắm mắt lại, cảm nhận sự chuyển động của chiếc xe và sự quan tâm của những người bên cạnh tôi. Nhưng tất cả những gì tôi biết bây giờ đều không bằng lời yêu mà P'Vee đã nói với tôi lúc đó.
Nói một triệu lần cũng vô ích. Khi đã quá muộn để nói ra.
[Vee'AOV]
Tôi vẫn đứng ngây ngốc ở đó, không quan tâm đến những người xung quanh cùng lời xì xào bán tán của họ. Đôi mắt tôi vẫn dõi theo tấm lưng rộng đang dần khuất bóng. Toàn thân tôi dường như tê liệt và tôi cảm giác được môi mình đang run rẩy. Đây là lần thứ hai Mark quay lưng lại với tôi. Và là lần đầu tiên em ấy quay lưng lại với cảm xúc của tôi.
"Đi thôi." Yiwa đi đến nắm lấy cánh tay tôi. Tôi ngơ ngác quay lại nhìn bạn mình.
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với mình lúc này nữa. Giống như tôi không có sức để làm bất cứ điều gì. Bạn tôi kéo tôi đi và tôi cứ thế đi đằng sau bạn mình. Tôi không quan tâm những lời bàn tán, những ánh mắt từ những người xung quanh như đang đổ lỗi cho tôi.
"Mày…" Tôi dừng bước và quay sang nhìn Yiwa. Cô ấy bối rối nhìn lại tôi và dừng lại.
"Cái gì? Đi thôi. Mày định để fans của mày vặn cổ mày à?" Người xinh đẹp bên cạnh tôi lên tiếng, cô ấy tỏ ra hung dữ nhưng điều đó không làm tôi sợ.
"Mark…lại rời xa tao lần nữa rồi." Tôi nhẹ nhàng với Yiwa. Tôi cố gắng mở miệng để nói chuyện nhưng mỗi khi như thế tôi lại cảm thấy mình dường như sắp chết. Cảm giác mở miệng thật là khó khăn, không phải vì tôi mệt mỏi sau khi thú nhận tình cảm với Mark, không phải vì tôi không có gì để nói mà là vì trái tim tôi như đang bị thứ gì đó đè nặng lên khiến tôi không thể nào điều khiển được cơ thể của chính mình.
Chỉ cần nghĩ đến việc em ấy quay lưng đi sau khi nghe lời tỏ tình của tôi, trái tim tôi dường như vỡ nát.
"Đó là P'Vee."
"Ao…hẹn hò với Mark thật sao?"
"Mark là ai? Tại sao dám từ chối P'Vee."
"Ồ…chắc là chia tay với Ploy để đến với anh chàng này rồi."
"Mày…rời khỏi đây trước đã." Yiwa dường như phớt lờ những lời nói của tôi. Cô ấy quay lại nhìn về phía tôi rồi kéo tôi rời đi. Những người đằng sau đang bàn tán gì, tôi không quan tâm. Kla hay những người bạn khác đang ở đâu, tôi cũng không hỏi. Chỉ nặng nề bước lên xe.
Tôi thích ngồi xe của Yiwa, vì đây là chiếc xe mà tôi đã từng ngồi với Mark. Vị trí bên cạnh ghế lái trước đây Mark đã từng ngồi. Đó là lần đầy tiên tôi công khai với mọi người về mối quan hệ của chúng tôi. Lúc đó, em ấy ngại ngùng với tôi…em ấy nói là em ấy ngại vì tôi đã nói về chuyện chúng tôi với Yiwa. Nhưng tại sao lần này không giống như lúc nó? Tại sao lần này em ấy lại bỏ đi? Dù tôi nói yêu em ấy trước mặt mọi người.
Câu hỏi của tôi dường như được đưa ra với một sự ngu ngốc. Và tôi sẽ không phủ nhận việc tôi đã ngu ngốc để mất một người tốt như em ấy nhiều lần. Tôi không những không đuổi theo em ấy, không nắm tay em ấy lại. Tôi không dám….vì đôi mắt em ấy nhìn tôi chứa đựng quá nhiều cảm xúc, có đau đớn, có vui sướng, có hoảng loảng, có lo lắng và có nhiều thứ khác. Nhưng chỉ có duy nhất một cảm xúc mà tôi không thể tìm thấy vào lúc đó, cảm xúc mà em ấy luôn cho tôi thấy. Cảm xúc giữa những người yêu nhau dường như không còn nữa. Cảm xúc ấy có thể đã bị giấu đi hoặc nó thực sự không còn nữa.
"Yiwa…" Tôi nhẹ nhàng gọi người bên cạnh. Cô ấy bật xi nhan, rẽ vào trong phố nhà tôi rồi nhẹ nhàng thở dài.
"Mày có ổn không?" Cô ấy hỏi khi dừng xe lại.
"Tao đau…"
"Vậy mày định làm gì tiếp theo?" Cô ấy hỏi tôi. Khuôn mặt xinh đẹp, ngọt ngào được trang điểm đầy tinh xảo quay lại nhìn tôi. Đôi mắt xinh đẹp nhìn tôi để tìm kiếm câu trả lời từ tôi.
"Trở lại." Tôi quay mặt đi tránh ánh mắt của Yiwa. Nhìn vào con đường quen thuộc mà tôi vẫn hay đi. Nó quen thuộc đến mức cho dù trời có tối đến mức nào, tôi cũng có thể đi.
"Vee…trở lại cái quái gì!" Cô ấy kinh ngạc thốt lên, nhưng tôi không quan tâm, tôi vẫn nhìn về phía trước và nhớ về khuôn mặt quen thuộc của một người.
"Tao sẽ đưa em ấy trở lại."
Tôi không muốn lãng phí thời gian suy nghĩ. Tôi không muốn nghĩ về những gì tôi nên làm. Ngay bây giờ cảm xúc của tôi chính là điều tốt nhất có thể giúp cho tôi. Tôi muốn em ấy quay trở lại, đứa nhóc mà tôi đã làm tổn thương, đứa nhóc mà tôi đã từng trách móc, đứa nhóc đã an ủi tôi, đứa nhóc đã từng trêu chọc tôi và ở bên tôi khi tôi không có ai. Đứa nhóc mà tôi yêu….
Tôi bước ra khỏi xe sau khi trả lời bạn mình. Người bạn xinh đẹp của tôi bảo tôi hãy đi ngủ rồi lái xe về. Mỗi bước vào nhà đều rất khó khăn. Chiếc cầu thang dẫn lên phòng tôi dài hơn bao giờ hết. Vẫn còn bóng dáng của em ấy trong ngôi nhà này…
Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên khi chúng tôi gặp nhau. Ngày đầu tiên mà tôi làm tổn thương Mark ngay chính ở căn phòng này. Tôi đã làm điều đó vì tôi muốn dạy cho em ấy một bài học nhưng cuối cùng cả hành động lẫn cảm xúc của chúng tôi đều tăng dần lên cho đến khi chúng tôi hoàn toàn có tình cảm với nhau. Có lẽ Mark bắt đầu cảm nhận được mọi thứ trước, có lẽ em ấy đã phải chịu đựng lâu hơn, em ấy cảm thấy đau đớn, em ấy bị hành hạ, tôi đều biết. Nhưng điều đó không có nghĩa là đằng sau tất cả tôi không cảm thấy đau.
Tình yêu mà em ấy thể hiện, nỗi đau mà em ấy phải trải qua, sự tra tấn mà em ấy phải chịu đựng vào ngày hôm nay tôi đã hiểu tất cả. Tôi phải làm mọi cách để đưa em ấy về bên cạnh tôi.
Tôi trải qua một đêm đầy tra tấn. Mỗi khi tôi nhắm mắt lại, tôi lại nghĩ về chuyện của tôi và Mark. Tôi mở mắt, nhìn lên trần nhà và lại nhớ đến khuôn mặt em ấy. Tôi nghĩ về những lần chúng tôi ở cùng nhau trong căn phòng này. Nhớ những gì em ấy từng nói với tôi, nhớ em ấy nói sẽ chờ tôi.
"Mày không đi học à?" Yu mở cửa phòng ra và hỏi tôi.
"Không muốn đi." Tôi chậm rãi đáp lại nó và ngồi dậy.
"Sao không muốn đi?" Nó đến gần, ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Liên quan gì đến mày?" Cả đêm qua không ngủ. Những chuyện đã xảy ra cả ngày tích tụ lại khiến tôi bực mình với nó vào buổi sáng.
"Mày chưa xem điện thoại à?" Nó nhướn mày hỏi tôi. Tôi sững sờ nhìn nó. "Lấy ��iện thoại xem đi." Nó đưa điện thoại cho tôi.
Dew Dely
3 giờ trước
Tin chấn động đêm muộn đây! Sau khi nhận được tin này, tôi đã phải tổng hợp rồi xác nhận sau đó mới chia sẻ được cho mọi người. Chủ đề rất nóng bỏng, lúc 5 giờ sáng hôm nay, người yêu mới của P'Vee là một người đàn ông. Vâng xin nhắc lại là một người đàn ông ~ Sau khi xem xét lại toàn bộ sự việc, tôi chắc chắn rằng nó đúng. Một nguồn tin nói cho tôi biết đây hoàn toàn là tin chính xác. Nhưng có một điểm mà chúng ta không ngờ đó là P'Vee của chúng ta nói yêu người kia nhưng người kia lại bỏ đi. Tôi muốn biết P'Vee sẽ trả lời thế nào với chuyện này. Tôi thật sự hy vọng P'Vee sẽ trả lời.
10.933 lượt thích 8.735 bình luận 847 chia sẻ
Iuy piwY: Tôi cứ nghĩ là Ploy đã sai. Không ngờ anh ấy thích con trai.
Pook: Anh ấy thích con trai thật sao?
Orachon OP: Quá tệ, lừa dối phụ nữ. Đi tìm một chàng trai.
Oneal real: Tại sao P'Vee lại làm như vậy?
Ngày và đêm của chúng ta: Người đó nghĩ rằng bản thân mình tốt đẹp hơn P'Vee chắc? Mà lại từ chối anh ấy.
Ngôi sao thấp kém: Anh ta đáng bị đánh, mặc dù đẹp trai nhưng tôi không thích điều nài.
UHFG: Vee và Ploy ở bên nhau vẫn là tốt nhất.
Lilly: Chúng tôi cũng ở gần đó, khuôn mặt anh ấy như tê dại luôn.
Marawara ngọt ngào: P'Vee đáng bị như thế, bỏ rơi P'Ploy sau đó thì bị bỏ rơi.
Laura Eve: Tôi đã từng theo dõi tin tức của P'Vee. Lúc đầu tôi nghĩ là không có gì. Chỉ là mối quan hệ đàn anh đàn em nhưng cuối cùng lại thành thế này! Họ lén ăn nhau.
Thịt lợn không ngọt nhưng ngon: Không ổn. P'Vee chuyện này là thế nào? Thật s��� không ổn.
Tôi thở dài sau khi đọc xong. Đưa điện thoại cho anh trai rồi nhìn xuống đất. Tôi đã suy nghĩ về những chuyện đả xảy ra. Mọi người bây giờ đúng là không bỏ qua bất cứ điều gì. Nhưng tôi không quan tâm chút nào, tôi thậm chí còn đang không quan tâm đến bản thân tôi, nói gì đến việc quan tâm đến những người khác. Bây giờ tôi chỉ nghĩ về một người mà tôi quan tâm.
"Tao muốn nói chuyện với Mark." Tôi ngước nhìn anh trai mình.
"Tao đã nói chuyện này rất khó…" Nó đáp lại.
"Yu…Tao nên làm gì đây?"
"Mày đã làm quá nhiều điều tồi tệ với em nó." Tôi biết…nỗi đau mà bây giờ tôi đang trải qua không bao giờ bằng nỗi đau mà Mark đã trải qua vì tôi. Nếu chúng ta còn yêu nhau, nếu chúng ta vẫn còn tình cảm với nhau thì lý do gì để chúng ta hành hạ nhau như thế n��y?
"Tao có còn cơ hội để có được em ấy lần nữa không?" Nếu Mark vẫn còn yêu tôi, em ấy sẽ cho tôi cơ hội chứ? Nếu chúng ta còn có tình cảm với nhau liệu chúng có có thể yêu nhau không?
"Cơ hội không phải lúc nào cũng có như không khí đâu. Vee, trước đây mày đã coi em ấy như thể là không khí. Có thể tìm thấy ở mọi nơi nhưng quan trọng nhất là…mày không thể nhìn thấy nó." Tôi nhìn anh tôi, tôi nghĩ về những điều anh tôi nói, đưa tay lên vò tóc.
"Nhưng bây giờ tao chỉ sống vì 'không khí'."
"Nhưng lúc trước, mày đã coi nó như là một điều hiển nhiên."
Tôi đứng trước cửa phòng của Mark. Và đem theo một hộp cơm gà từ một quán cơm mà em ấy thích. Tôi đứng đó và đợi người bên trong ra mở cửa. Tôi không biết khi nào em ấy sẽ ra.
Mark thường không ăn sáng trong phòng. Em ấy luôn ăn ở trường. Em ấy nói với tôi rằng em ấy nấu ăn không ngon. Mặc dù có thể ăn nhưng em ấy cũng quá lười khi phải mua đồ rồi nấu ăn. Trong phòng em ấy chủ yếu là đồ ăn sẵn. Tôi thì lại ăn cơm mà mẹ nấu hàng ngày, vì thế tôi bảo em ấy hãy ngừng ăn những đồ ăn sẵn đó. Và đó là lý do em ấy đến trường ăn sáng.
"Mark để anh đưa em đi…." Giọng nói vui vẻ biến mất sau khi nhìn thấy tôi. Người nói chính là Pack, người đã kéo tay em ấy rời đi ngay trước mắt tôi. Đã ba bốn ngày rồi, sao anh ta còn chưa về?
"Em có thể tự đi…" Trước khi tôi kịp nói bất cứ điều gì thì Mark đã đi theo anh ta ra ngoài. Em ấy mặc đồng phục, mang chiếc balo mà em ấy hay dùng. Em ấy không nói gì nữa sau khi nhìn thấy tôi. Đôi mắt phượng hẹp dài liếc nhìn tôi, trước khi nhìn xuống tay tôi.
"Anh…"
"Anh có thể đưa em đi mà, được không?" Pack lại lên tiếng trước khi tôi kịp nói xong. Khuôn mặt xinh đẹp của anh ta nhìn vào Mark, sau đó đưa tay nắm lấy tay em ấy.
"Được rồi, em cũng không muốn bị trễ." Mark cúi xuống nói với anh ta. Có một nụ cười nhẹ ở trên khoé miệng em, giống như đã từng cười với tôi. Nụ cười này…đã lâu rồi tôi không nhìn thấy.
"Nhưng có vẻ như Mark có khách." Pack quay lại nhìn tôi.
"Hôm nay em không hẹn trước với ai cả." Mark nói rồi nhìn tôi. Ánh mắt em ấy làm tôi cảm thấy nín thở trong giây lát.
"Chỉ…chỉ là mang cơm cho em thôi." Tôi nuốt nước bọt và nói. Mark nhìn xuống hộp cơm mà tôi đang cầm.
"Em có thể tự mình mua." Em ấy nói rồi quay lại đóng cửa phòng, sau đó em ấy vòng qua tôi rồi đi với cái người mà em ấy nói l�� 'rất quan trọng'.
Tôi nhìn theo hai người đó cho đến khi bóng họ từ từ biến mất. Tôi không biết tại sao chân tôi lại đi theo. Thật ra lúc đó trái tim tôi nói với tôi rằng không muốn nhìn cảnh tượng đó thêm nữa. Tôi như muốn hét lên để ngăn Mark lại nhưng nghĩ lại, tôi làm gì có cái quyền đó. Bây giờ có thể đi theo em ấy cũng thật tốt rồi.
"Anh có thể đến thăm nữa không?" Tôi nghe thấy người nhỏ bé bên cạnh em ấy nói. Nở một nụ cười rạng rỡ. Đây chính là kiểu người mà Mark thích, đúng không?
"Nếu anh đến, gọi cho em, em sẽ đi đón anh." Câu trả lời của đứa nhóc đó khiến người bên cạnh em ấy mỉm cười.
Tôi dừng lại khi nhìn thấy thấy em ấy mở cửa xe và ngồi vào trong xe. Chiếc xe sang trọng lướt qua trước mặt tôi một cách nhanh chóng. Cửa kính màu đen, nên tôi không thể nhìn thấy người bên trong đang làm gì, tôi không đủ khả năng để đuổi kịp nó.
Tôi quay lại, nhấn thang máy và đi đến căn phòng mà tôi vừa đến. Treo hộp cơm lên tay nắm cửa để chủ nhân của căn phòng có thể ăn vào trưa hoặc tối khi em ấy trở về. Hoặc may mắn hơn có thể ngay buổi sáng em ấy đã trở về rồi. Em ấy có thể ăn hoặc vứt đi, tuỳ em ấy. Tôi chỉ muốn cầu xin em ấy cho tôi được làm những điều mà trước đây tôi chưa từng làm.
Tôi lấy một tờ giấy nhớ và viết một vài từ lên đó. Sau đó dán lên cửa rồi mỉm cười với nó. Nếu trước đây tôi từng xem em ấy như là điều hiển nhiên, không có giá trị gì thì bây giờ tôi sẽ làm cho em ấy thấy rằng em ấy là quan trọng nhất với tôi.
Tôi đến trường sau khi rời khỏi ký túc xá của Mark. Thay vì đến lớp c��a mình, tôi lại đi đến toà nhà giảng dạy của năm nhất. Tôi biết Mark học những lớp nào và thời gian của từng lớp đó. Bởi vì ngày trước tôi cũng đã từng học giống em ấy.
"Anh làm gì ở đây vậy P'Vee?" Có một điều may mắn nữa là bạn bè của Mark không ghét tôi. Tôi đã từng hỏi họ tại sao chúng nó không giận thay cho bạn mình, nhưng chúng nó bảo rằng chúng nó không giận tôi vì chúng nó biết rằng bạn của chúng nó cũng không giận tôi mà Mark cũng cảm thấy tồi tệ như tôi đang cảm thấy bây giờ. Tôi chỉ mỉm cười khi nghe Fuse nói vậy. Đó là sự thật…Mark còn hơn cả giận tôi, em ấy có thể đã ghét tôi.
"Tao đến…tìm Pam." Tôi trả lời rằng đến tìm đàn em cùng mã số. Nhưng tôi biết mắt tôi đang tìm ai.
"Đến tìm Pam nhưng sao anh lại không nhìn Pam hả P'Vee?" Đàn em cùng mã số với tôi là một cô gái, cô ấy nhìn tôi với nụ cười ngọt ngào. Điều đó không khác gì khi Yiwa nhìn thấy Tossakan đến tìm Bar.
"Tao mang cho mày ít đồ ăn nhẹ." Tôi đưa cho Pam.
"Cho Pam?"
"Ờ…"
"Nhìn ngon ghê." Tôi quay lại nhìn hai người đang đứng bên cạnh mình.
"Cảm thấy như là chuyện này đã từng xảy ra rồi ý, bạn tao ạ." Fuse nói.
"Giống như cái lần mà anh đến gặp bọn em nhưng lại tìm ai đó ý." Kamphan nói và nở một nụ cười xấu xa.
"Tao…"
"Anh đi không, hay là không đủ dũng cảm? Nếu không thì đi với em đi, nó chắc chắn không dám làm gì anh đâu." Kamphan nói và bỏ đi. Nhưng tôi chỉ đi theo nó bằng ánh mắt. Tôi không biết bây giờ Mark cảm thấy thế nào. Ánh mắt của em ấy nhìn tôi, vẫn không có chút tình cảm nào. Đôi khi Mark sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt kh��c, nhưng tôi biết nếu tôi đến quá gần, em ấy sẽ cảm thấy khó chịu.
Tôi mỉm cười với mấy đứa nhóc ngồi đó. Một vài đứa nhóc năm nhất hét lên, một vài đứa thì cổ vũ huýt sao và thỉng thoảng tôi cũng nghe được những lời chửi rủa. Nhưng mặc kệ…miễn là đứa nhóc đó không mắng tôi là được.
"Anh muốn gì từ bạn em?" Tôi dừng lại khi nghe thấy tiếng của Fuse. Câu hỏi của nó nghe thì như là đang hỏi một cách bình thường thôi nhưng từ trong ánh mắt nó, tôi thấy được sự quan tâm dành cho em ấy.
"Sao?"
"Không giận anh nhưng không có nghĩa là em không lo lắng về điều đó. Còn một chuyện nữa. Nếu định làm cho mọi thứ tồi tệ hơn, thì anh nên dừng lại." Fuse nói.
"Tao muốn em ấy quay lại…." Tôi nhìn nó và nói.
"Điều gì khiến anh nghĩ rằng nó sẽ quay lại làm lành với anh hả P'Vee? Anh đã làm rất nhiều chuyện tồi tệ." Fuse nhìn tôi như thể vừa nghe được một điều gì đó hết sức hoang đường. Tôi mỉm cười một chút rồi vỗ vỗ vai nó.
"Tao không có bất cứ điều gì để khiến mọi người tin tưởng. Nhưng những gì tao làm…đều đúng với trái tim mình. Tao muốn em ấy quay trở lại và tao có thể khiến em ấy quay trở lại." Tôi trả lời đàn em của mình. Nó chỉ thở dài rồi chầm chậm nắm lấy tay tôi.
"Nó không dễ dàng đâu, P'."
"Tao biết…nhưng tao vẫn sẽ làm." Tôi nhún vai.
"Bất kể có khó khăn đến thế nào, em vẫn sẽ bí mật đứng bên cạnh P'." Biểu hiện trên gương mặt của Fuse đã trả lời tôi. "Đây có phải là phản bội bạn bè không?"
"Tao hứa…tao có thể khiến em ấy quay lại, tao sẽ luôn làm em ấy vui vẻ."
Tôi luôn t��m lý do tìm đến những người xung quanh để có thể nhìn thấy Mark, ít nhất có thể nhìn thấy em ấy là tốt rồi. Đôi khi em ấy sẽ nhìn lại tôi nhưng chúng tôi không nói chuyện. Tôi chỉ muốn nhìn thấy em ấy, mua cơm cho em ấy hoặc nhờ người đưa đồ ăn vặt cho em ấy. Nhưng mà cuối cùng, tất cả đều rơi vào tay Fuse và Kampham. Nhưng tôi không quan tâm, em ấy không quan tâm đến tôi nhưng tôi quan tâm đến em ấy là đủ.
"Mẹ nghĩ con có cần thêm nước mắm không?" Tôi quay sang hỏi mẹ đang đứng cách bếp không xa. Người phụ nữ xinh đẹp đến nếm thử giúp tôi món Pad Thai và gật gật đầu.
"Vẫn chưa được lắm." Mẹ nó sau đó cầm gia vị rồi nêm nếm lại.
"Đừng có làm quá lên thế, sao mày cứ làm mọi thứ phức tạp lên thế hả?" Yu nói rất nhỏ nhưng mà tôi vẫn nghe thấy. Tôi quay lại lườm nó rồi lại tiếp tục quay về phía mẹ mình.
"Con trai, sao con không làm thế này ngay từ đầu chứ?"
"Bố!" Những gì Yu nói tôi vẫn có thể kiểm soát được. Nhưng khi bố nói như vậy, mọi chuyện dường như trở nên tồi tệ hơn. Tôi thật sự áp lực.
"Đừng mắng con, đợi Vee làm xong có thể sẽ chia cho ông một ít đấy."
"Bố đã nói cái gì đâu. Bố chả hiểu sao mẹ lại nấu ăn cùng với nó nữa. Hãy để nó tự làm để làm lành với vợ nó đi." Tai tôi nóng lên khi nghe câu cuối cùng của bố. Yu nhướn mày nhìn tôi, mẹ tôi thì chỉ cười.
"Mẹ ơi, thế này có ổn không? Con sợ nó cháy mất." Tôi lại hướng sự chú ý của mình vào cái chảo. Ngừng nói về việc hoà giải, làm lành gì đó với vợ. Phải rất lâu nữa mới có thể gọi là vợ.
Tôi mang hộp Pad Thai đến ký túc xá của Mark. Tôi biết đây là món mà em ấy thích nhất, vì mỗi lần tôi để em ấy chọn đồ, em ấy đều chọn Pad Thai. Hôm nay là thứ bảy, là một thứ bảy bận rộn. Tôi thức dậy từ sớm và nấu ăn cho người quan trọng nhất của tôi.
Tôi vừa mỉm cười vừa bước ra khỏi thang máy. Tôi không nghĩ Mark sẽ nhận nó. Mỗi lần tôi đưa cho em ấy thứ gì, em ấy đều trả lại cho tôi. Lần này tôi cũng không mang theo nhiều hy vọng nhưng chỉ cần em ấy nhìn thấy, tôi đã thật sự rất hạnh phúc. Miễn là tôi có cơ hội để làm điều đó, để cho em ấy biết rằng tôi vẫn luôn ở bên em ấy, thế là đủ.
Tôi đi đến căn phòng mà tôi vẫn thường đến thăm. Lâu lắm rồi tôi chưa bước vào căn phòng ấy. Tất cả những gì tôi có thể làm mỗi ngày là đứng ở trước cửa phòng thế này. Tôi thật sự muốn bước tiếp nhưng tôi chỉ có thể đứng nhìn.
"Ao!" Tôi còn chưa kịp nhấn chuông hay gõ cửa thì người bên trong đã mở cửa, đó không phải là người mà tôi tìm kiếm. Trái lại đó lại là một cậu bé nhỏ nhắn với vẻ bề ngoài dễ thương mà tôi không quen thuộc.
"Có chuyện gì không? P'Nook." Một giọng nói khàn khàn phát ra từ bên trong khiến tôi quay sang nhìn chủ nhân của giọng nói ấy. Mark cởi trần, bên dưới thì quấn một chiếc khăn tắm. Chàng trai nhỏ bé tên Nook quay lại và mỉm cười ngượng ngùng nhìn Mark, rồi lại nhìn tôi.
"Đây là…P'Vee." Tôi không ngạc nhiên khi nhiều người biết tên tôi nhưng tôi ngạc nhiên là sao họ lại ở bên nhau.
"Không có gì đâu, anh ấy chẳng có gì để làm ở đây cả." Mark quay sang nói với Nook. Em ấy thậm chí còn không thèm quan tâm đến tôi.
"Anh…"
"Nook có cần em đưa xuống dưới không? Đợi em mặc áo trước đã." Mark lên tiếng ngắt lời tôi. Em ấy không hề quan tâm đến tôi và hành động như thể việc tôi ở đây không hề có ý nghĩa gì cả. Câu nói của em ấy giống như nói rằng cho dù tôi tiếp tục làm gì, thì nó cũng là vô ích.
"Không sao đâu. Đêm qua Mark đã rất mệt rồi." Thằng nhóc đó nói, nghiêng mặt để tránh ánh mắt của Mark. Má nó dường như đang đỏ lên và những gì nó nói đúng khiến cho mọi người phải thắc mắc.
"Đêm qua anh cũng mệt mà, đúng không?" Không chỉ là những lời nói, cả những cử chỉ của Mark cũng khiến tôi cảm thấy khó thở. Bàn tay mảnh khảnh mà tôi thích đang đặt trên đỉnh đầu của một người nhỏ hơn. Khuôn mặt điển trai mà tôi hơi cúi ghé sát vào người đàn ông nhỏ hơn. Sau khi nói chuyện, em ấy kh�� mỉm cười nơi khoé miệng.
Những hành động như ngày hôm nay không phải là Mark mà tôi biết.
"Anh có vài chuyện muốn nói với em." Hai người đó quay lại khi nghe thấy tôi nói. Mark nhướn mày còn thằng nhóc Nook thì mỉm cười ngượng ngùng với tôi.
"Anh đi trước đây." Nook quay lại và nói với Mark. Người cao lớn kia gật gật đầu rồi cười nhẹ.
"Hẹn gặp lại." Mark nói như thế, sau đó Nook rời đi. Trước khi đi ngang qua tôi, thằng nhóc đó ngước mắt lên nhìn tôi và nở một nụ cười chế nhạo tôi.
"Có chuyện gì không?" Tôi tỉnh táo lại sau khi nghe Mark nói. Quay lại quan tâm đến người trước mặt tôi, chứ không để ý đến nụ cười điên rồ của thằng nhóc kia nữa.