Anh chỉ biết rằng, mình đã ngồi lặng người trên ghế lái thật lâu, sau đó mới mơ màng bừng tỉnh. Không ngờ, anh đã bộc phát tất cả nỗi căm phẫn vẫn luôn bị đè nén từ tận đáy lòng như thế.
Thoạt nhìn, tình yêu giữa anh và Cảnh Hảo Hảo thuận lợi như nước chảy thành sông, nhưng trong tâm khảm, anh chưa từng có ngày nào yên ổn.
Từ khi biết mình đã yêu cô, đây là lần đầu tiên anh cứng rắn với cô như thế. Anh thật sự rất muốn biết, rốt cuộc, cô đã bao giờ thật lòng yêu anh hay không.
Lương Thần tựa vào lưng ghế, chậm rãi nhắm mắt lại, khóe mắt cay xè. Một lúc lâu sau, anh mới nhẹ nhàng lau khóe mắt, gọi điện thoại cho trợ lý, bảo anh ta dừng việc trang trí Mãi Mãi Tám Giờ Rưỡi lại.
Lời cầu hôn đêm nay… không còn nữa.
Cúp điện thoại, anh thở hắt ra, sau đó chậm rãi khởi động xe, đạp chân ga, rời khỏi nơi này.
***
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください