Thời Cẩn từng huấn luyện Khương Bác Mỹ hễ thấy điểm vào môi là được phép cắn người. Nó không hăng tiết, chỉ nghịch ngợm cắn một miếng ngoài da của cô ta.
Tiểu Kiều ôm tay gào thét, ngón tay bị con chó phốc sóc cắn chặt, máu chảy ròng ròng.
Khương Cửu Sênh ngồi xuống: "Được rồi."
"Gâu!"
Khương Bác Mỹ sủa một tiếng rồi ngoan ngoãn ngồi cạnh mẹ, quệt mõm lên thảm vẻ đầy ghét bỏ.
Có lẽ do công hiệu của thuốc gây ảo giác, Tiểu Kiều hét thảm hai tiếng rồi gục xuống sàn, rên rỉ yếu ớt, ngón tay cô ta loang lổ vết máu, da bị rách lộ rõ máu thịt bên trong.
Không tổn thương tới gân cốt, chỉ chảy chút máu mà thôi.
Khương Cửu Sênh gọi cho phòng bảo vệ: "Phiền các anh gọi giúp một chiếc xe cứu thương." Cô đặt điện thoại xuống, "Bác Mỹ, chúng ta đánh răng thôi."
Khương Bác Mỹ cũng có bệnh cuồng sạch mức độ nhẹ giống ba Thời Cẩn của nó.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください