Trì Vị Vãn nhàn nhạt nói xong, lộ ra vài phần tự tin.
"Khi đó, trong nhà tôi phá sản, thiếu chút nữa bị người bán đi, là tiên sinh đã cứu tôi. Anh ấy dậy tôi vẽ tranh, đánh đàn, chơi cờ... Thậm chí trong lúc tôi thuận miệng nói một câu, thích nước hoa tường vi Hoàng Hậu, anh ấy cũng ghi tạc trong lòng. Dù cho về sau, tôi và anh ấy tách ra, anh ấy vẫn nhớ đến tìm mua rồi sai người tặng tôi..."
Nói tới đây, Trì Vị Vãn chậm rãi ngồi xuống, giơ tay tự rót cho mình một tách trà xanh.
"Tôi thích anh ấy sớm hơn cô, hơn nữa còn thổ lộ tâm ý với anh ấy, anh ấy cũng không cự tuyệt. Không chỉ vậy, người làm trong trang viên, còn coi tôi là thiếu phu nhân tương lai, chính anh ấy cũng từng ngầm thừa nhận... Tôi là vợ anh ấy."
Có gì đó, đang vỡ vụn vào lúc này, Trì Vi ngơ ngẩn, chăm chú nhìn ly nước.
Trì Vị Vãn thích, anh không cự tuyệt, ngầm thừa nhận.
Còn bản thân cô thích, bị anh bỏ quên như dép cũ, không hề có giá trị.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください