Trì Vi tiện tay buông chiếc va li ra, rốt cuộc chậm rãi nghiêng người, đối đầu chính diện với Trì An Hảo.
"Nếu như, tôi không thể không đi thì sao?"
Dáng người Trì An Hảo nhỏ yếu, lần này, chậm rãi tiến lên.
"An An...."
Ngay khi Diệp Tố Chi lo lắng gọi một tiếng, Trì An Hảo ngăn trước mặt thiếu nữ, còn duỗi hai tay:
"Trì Vi, chị không thể đi!"
"Thú vị, thú vị lắm, cha từ nữ hiếu. Trì An Hảo, không thể không nói, cô làm tôi ngạc nhiên! Tôi thật sự muốn nhìn xem, cái cô gọi là hiếu thuận.... Đến tột cùng là có mấy phần."
Trì Vi hơi nghiêng đầu cười một chút, trên mặt đầy ý cười, thiên chân vô tà.
Ngược lại làm cho Trì An Hảo, bỗng nhiên trong lòng có một loại dự cảm bất thường nổi lên.
Cho đến một phút sau, cô ta trơ mắt nhìn Trì Vi, lấy ra một phòng thư từ trên người, đưa tay giương giữa không trung: "Phong thư này, quen thuộc không? Không biết, em gái có muốn hay không----"
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください