Lúc này cô bé kia quay đầu lại, nháy mắt rồi nở một nụ cười:
" Anh xem, chỉ cần anh hôn một cái chị ấy liền hết tức giận!"
Nghe câu này bỗng dưng Trì Vi trở nên mất tự nhiên, cô cúi đầu nắm những đầu ngón tay lại.
Thật sự xưa nay chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày vì dăm ba câu nói của một đứa trẻ con mà không thể trút giận và rơi vào cảnh túng quẫn!
Còn Bạc Dạ Bạch lại tỏ ra rất hứng thú, thêm vài câu phụ họa:
"Hừm, cô bé này, em thật thông minh, sau này Ca ca không nên chọc cho tỷ tỷ tức giận nữa nhỉ. Còn không sẽ hôn tỷ ấy, cho đến khi hết giận mới thôi."
Đối với điều này Trì Vi đang định nói điều gì nhưng nhất thời không thể nào mở miệng, chỉ có thể trừng mắt và trừng mắt nhìn anh ta!
Trừng trừng, một chút sau nhớ lại, đã gần một tuần lễ không gặp mặt.
Anh ta vẫn như là một cây chi lan cổ thụ, thanh nhã và cao quý, khiến lòng người không thể không rung động.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください