"Ăn đi!"
Lâm Châu cầm thịt quả thần kỳ, tức giận nhét mạnh vào trong miệng con Servine.
Không ngờ tên nhóc này lại ngậm chặt miệng, nó ngẩng đầu, hai mắt tràn ngập sự thiếu hợp tác, sau đó thụt đầu về sau để tránh thức ăn Lâm Châu đút cho.
Hừ! Cho mày ăn đồ ngon mà mày còn chê à!
Lâm Châu cảm thấy cho con Servine này ăn tốn sức y như lúc dỗ Lâm Lam uống thuốc vậy.
"Mày mở miệng ra cho tao! Trước mày tự chạy đến định ăn trộm hạt giống, bây giờ cho mày ăn thì lại không ăn!"
Tính cách của con Servine khó chịu thật, cứ làm ra vẻ bí ẩn, mày tưởng mình là cô em tóc vàng thắt bím kiêu ngạo hả?
Lâm Châu túm cằm con Servine, bắt nó mở miệng rồi ép nó ăn quả thần kỳ.
Con Servine giãy giụa, nó quay lại cắn vào mu bàn tay của Lâm Châu.
Hự...
Lâm Châu đau đớn hít vào một hơi, vội vàng rút tay ra vung vẩy. Cậu đưa tay lên, ghé mắt vào quan sát, loắt choắt này ghê thật, mu bàn tay cậu bị cắn in hằn hai dấu răng, chảy cả máu.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください