webnovel

chương 1 chào mừng đến cục điện báo thời không

 Trên thế giới này có tồn tại thần linh không? .

Chắc chắn đó là câu hỏi mà thế kỉ chưa ai trả lời được, nhưng riêng tôi thì có.Vì tôi đã gặp bọn họ , không những thế tôi cò đang làm nhà báo của họ nữa .

Còn tôi là ai á?.hmm để xem .Tôi chính là làm một nhà báo đi xuyên thời không để thu thập thông tin ,cá nhân tôi thấy nó giống như người lưu giữ lịch sử hơn.

À ,tôi có cấp trên rất rất rất cao đó là nữ thần Mnemosyne.( *là nữ thần của ký ức trong thần thoại Hy Lạp, là con của Gaja và Uranus .Hậu duệ là những nàng thơ Musa ).Nói cho hay thì ngài ấy chính là sếp của bọn tôi ,là tồn tại cao nhất trong cục điện báo,cũng là nơi cất đi kí ức.

 Ngài ấy là vị sếp rất rất rất cao Mà dưới rất rất rất cao đó chính là ,rất rất cao , những người có danh là memory ,đó là information , cách cục trưởng quản lý cách bộ phận như lịch sử không gian ,thời gian , triều đại của nhân loại ,thế giới khác....,nói chung là có 7 vị cục trưởng .

và dưới rất rất cao ,đó là rất cao , direct ,đó là các đội trưởng, họ là người chỉ huy cách nguồn thông tin ,và giao phó những cá nhân nào, nên đến thời gian nào ,không gian nào và là người chỉ gián tiếp .

cuối cùng chúng ta có cấp cao và thường ,.Cấp cao là extra ,phó trưởng người sẽ chỉ huy trực tiếp cho các cấp thường thực hiện nhiệm vụ , và là người nhận nhiệm vụ từ các tổ trưởng, .

Còn tôi á ? để xem nào ,tôi chỉ là một cấp thường mà thôi ,một note player không hơn không kém , đã thế tôi còn là trong bộ phận thu thập hiện thực nên thường phải gặp rất nhiều nguy hiển nữa cứ.Nhưng mà đâu thể nghỉ việc được, số tôi đúng là khổ quá đi mà !.

[một tuần trước]

Xin chào tôi là Nguyễn Nhật Dương ,năm nay 27 tuổi là một thanh niên ra trường đã được mấy năm nhưng vẫn chưa tìm được việc làm,hiện tại tôi đang sống tại Thanh Hóa ,Việt Nam .

Nếu bạn hỏi tôi sao không tìm được việc làm á ?.À thì là thế này nè.

"Tại sao trong tô mì của tôi lại có ruồi hả! cậu làm ăn cái kiểu gì thế kia!".

Cái gì ,lại tình huống này nữa à ,tôi mới đi làm ngày đầu tiên thôi đấy ,ba lần rồi đó mấy người không tìm được kịch bản nào khác sao .

Người đàn ông trung niên kia lập tức lật bàn lên rồi mắng té tát vô mặt tôi , mọi người lập tức quay đầu lại nhìn về phía đang phát ra âm thanh chửi bới kia.

"các cậu làm ăn cái gì thế hả ,tôi sẽ quay clip đăng lên mạng cho mọi người thấy cái quán ăn này tồi tệ,**** đến mức nào ".

Mình biết kiểu gì cũng sẽ thế này mà

"Xin lỗi, quý khách nhưng ông có bằng chứng gì không vật hả? ,lỡ con ruồi đó là ông bỏ vào để buộc tội chúng tôi thì sao .Ông xem, mọi người trong quán ăn đâu có sao ,?tại sao chỉ có một ông bị hả ,.".

Ông ta trừng mắt tức giận nhì tôi "mà cái thằng đ**** ,bộ tao rảnh lắm hả ,cái thằng *******#***##,!".

Đệt ông chú này thật đáng ghét thở cậu nào ra cũng là chửi tục ,mình tật sự rất muốn đấm chết ông ta ,nhưng phải nghị khó khăn lắm mới tìm được công việc .

Đột nhiên một tôi mì bay thẳng vào mặt tôi ,Ông chú kia gào lên"thằng đ****l****gọi quản lý ra đây tao phải gặp quản lí để xem cái quán ****này làm được gì!" .

Tôi tức giận nhào đến đập thẳng bát mì vô đầu ông chủ kia ,ông ta hé lên một tiếng nhưng vãn chưa bất tỉnh ,trong lúc ấy tôi còn đấm thêm mấy cái vào mặt ông ta cho ngất đi hẳn,.May mà có chị quản lý ra ngăn nếu không tôi sẽ cho ông ta mười này ở trong viện luôn .

Tôi bị quản lí chửi rất nhiều sau đó tôi biết được ,camera giám sát đã ghi lại được cảnh ông chú khi bỏ con ruồi vào tô mì .Nhưng không còn nghĩa lý gì nữa ,vì tôi bị đuổi việc rồi còn đâu .

"Tôi xin lỗi ,nhưng quán ăn chúng tôi không cho phép hành vi đánh đập khách hàng , dù tôi biết là ông ta đã có những hành vi súc phạm với cậu nhưng cậu vẫn phải nghỉ việc ,còn tiền viện phí củ ông ta chúng tôi sẽ lo ,đây là lương ngày đầu của cậu cũng là lương ngày cuối ".

Lại nữa rồ tôi lại làm mọi chuyện rối tung rối mù lên rồi .Cha mẹ tôi mất từ lúc tôi học lớp 11 ,không có họ hàng nên tôi cùng anh trai sống nương tựa lẫn nhau , mọi tiền sinh hoạt của chúng tôi là tiền bảo hiểm và tiền của cha mẹ để lại .Vào sáu năm trước khi tôi đang học năm ba đại học đột nhiên anh trai tôi biến mất một cách vô lý, không ai trên thế giới này còn nhớ sự tồn tại của anh ấy cả , chỉ còn mình tôi .

Đi trên một con hẻm nhỏ lẩm bẩm "Anh Hai ơi em lại thất bại rồi ".Đột nhiên một bóng người lướt qua tôi đậu nhay trên cái giây điện trên đầu tôi.

"Xin chào, cậu chi tôi hỏi người anh trai của cậu có thật sự là anh ruột của cậu không".

Đó là một cô gái xinh đẹp ba vòng đầy nóng bỏng ,cô ta mặc một bộ đồ rất dị nhưng mà đẹp .Tôi nhây người một lúc lâu .Phải ha! ,Anh hai của tôi không phải là anh ruột mà là con nuôi được cha mẹ nhặt về ,sao bây giờ mình mới nhớ ?,.Chờ đã ,"cô là ai sao lại biết anh hai tôi và sao cô đứng trên đó được vậy".tôi hoảng hốt lùi về phía sau .

Cô gái kia xõa tóc rồi vuốt lên ,cười với tôi "tôi là ai không quan trọng, quang trọng là tôi có thể giúp cậu gặp được anh trai mình chỉ với hai điều kiện".

Cậu thoại này sao cứ quen quen , nhưng mình không bị dễ lừa đâu "tôi không phải trẻ con ,cô tính lừa ai vậy hả, nói mấy câu đó mà muốn tôi tin sao, mơ đi ".

Cô ta lẩm bẩm gì đó "không có tác dụng ".Rồi nhảy xuống ngay trước mắt tôi .Tôi gật mình lùi lại sau đó một bàn táy đặt lên vai tôi ,trong cơn mê mang nhưng sắp ngủ tôi chỉ nghe loáng thoáng được cô ta nói gì đó rất nhỏ "ngủ một chút đi từ giờ tôi sẽ thay cậu ta làm chị gái của cậu ,cái này coi như là quà tặng gặp mặt .Chào mừng cậu đến với cục điện báo thời không... ".Tôi mờ mịt ngất đi mà không biết trời đất gì .