"Anh Tiểu Bảo, sau khi anh về nước chúng ta không thể gặp nhau rồi."
"Không sao, chỉ cần có thời gian, anh sẽ liên lạc với Tiểu Ngũ."
Cung Ngũ gật đầu, cười vui vẻ: "Anh Tiểu Bảo, anh không được làm lơ em nhé. Anh làm lơ em, em sẽ tức giận. Em tức giận là sẽ mặc kệ anh, sau đó không thèm để ý đến anh nữa."
Công Tước đại nhân cười nói: "Được, chỉ cần anh nhận được tin của Tiểu Ngũ, anh đều sẽ trả lời."
Cung Ngũ gật đầu: "Ừ, không nhìn thấy thì không sao, nhìn thấy rồi trả lời cũng được."
Thời gian ăn trưa ngọt ngào trôi qua, Cung Ngũ đòi đi ra sân bay tiễn Công Tước đại nhân. Sân bay là nơi cảm xúc chia xa dào dạt nhất, đặc biệt là các đôi tình nhân. Trong bầu không khí đó, có những hành động quá giới hạn cũng không ai để ý, cùng lắm là người qua đường liếc nhìn mà thôi.
Cung Ngũ chính là người có hành động quá giới hạn ấy.
Cô vịn cổ Công Tước đại nhân xuống, hôn lên môi anh, nói: "Anh Tiểu Bảo, em vừa mới súc miệng rồi."
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください