"Có nhắn tin hai lần, một lần gửi nhầm, còn một lần là muốn nói chuyện với mẹ tớ, nói muốn hợp tác gì đó. Tớ không hiểu lắm."
"Vậy à." Biểu cảm của Yến Đại Bảo có chút thất vọng, "Sao anh tớ lại ngốc như vậy?"
"Yến Đại Bảo sao, cậu lại nói như vậy? Anh cậu rất thông minh!"
Tối hôm trước còn là một nghìn tệ, ngày hôm sau đã kiếm thêm được hai nghìn tệ, người như vậy sao có thể ngốc được?
Yến Đại Bảo bĩu môi, sao đến giờ vẫn còn chưa yêu đương với Tiểu Ngũ? Tiểu Ngũ không còn vị hôn phu nữa, cô đã nói với anh rồi, nếu anh không nắm bắt, lỡ Tiểu Ngũ bị người khác cướp đi thì làm sao?
Yến Đại Bảo cảm thấy rất lo lắng.
Cung Ngũ ngồi ngây người, trong lòng lại nghĩ đến tiền của cô, không biết hôm nay Công tước đại nhân có dùng tiền của cô để kiếm lời nữa không.
Hai người nhất thời không nói gì, giám đốc Hứa đi qua, ghé đầu vào nhìn: "Tiểu Ngũ? Vị này là... À, lần trước có đến cùng cậu hai Lý."
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください