Yến Thanh Ti thấy Hạ An Lan vẫn không ăn, gãi gãi đầu: "Ngài... ăn đi, không ăn thì một lúc nữa thức ăn sẽ nguội."
Hạ An Lan gật đầu: "Được..."
Yến Thanh Ti nhìn Hạ An Lan ăn, tư thế kia thật là… Chưa từng thấy ai ăn cơm mà có thể khiến người khác mát nhãn đến vậy.
Trong tiềm thức của Yến Thanh Ti, người vì dân vì nước như ông giống như là thần tiên vậy, không cần phải ăn cơm.
Trong lòng Yến Thanh Ti chậc chậc than thở vài cái, nhìn Tổng thống ăn cơm cảm giác giống như là đang nằm mơ vậy.
Lúc Hạ An Lan ăn cơm, Yến Thanh Ti ngồi im không dám ho he tiếng nào.
Chờ ông hạ đũa, cô mới thở phào, rốt cuộc có thể hỏi rồi.
Hạ An Lan nhận lấy khăn ướt từ thư kí đưa tới, lau tay một chút, cười nói: "Nhịn lâu lắm rồi chứ gì?"
Yến Thanh Ti có chút lúng túng cười cười: "Cũng... không... lâu... lắm."
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください