webnovel

Ame no Hi ni Deatta" (雨の日に出会った) - "Gặp nhau vào ngày mưa

作者: FutoDuge
若者
連載中 · 2.1K ビュー
  • 23 章
    コンテンツ
  • レビュー結果
  • NO.200+
    応援
概要

Vào ngày đầu tiên của năm học, Aiko và Takumi vô tình gặp nhau sau một sự cố nhỏ khiến cả hai đều đến muộn. Aiko, cô gái năng động và nhiệt tình, cùng Takumi, chàng trai ít nói và lạnh lùng, đã có một cuộc gặp gỡ không ngờ dưới cơn mưa. Dù chỉ là sự tình cờ, cuộc gặp gỡ này đã mở ra những kết nối bất ngờ trong những ngày học sắp tới....

Chapter 1Chapter 1: Ngày Nhập Học Đầy Rắc Rối

Ngày đầu tiên của năm học mới tại trường trung học lớn của thành phố bắt đầu với sự nhộn nhịp không thể tưởng tượng nổi. Các học sinh từ khắp nơi đều háo hức bước vào lớp học của mình, mỗi người đều mang trong mình sự mong chờ và những kỳ vọng cho một năm học mới. Aiko, một học sinh năm cuối, cũng không ngoại lệ. Cô đã chuẩn bị cho ngày này từ lâu và rất hào hứng để bắt đầu năm học mới của mình.

Tuy nhiên, mọi thứ đã không diễn ra như kế hoạch. Khi Aiko rời khỏi nhà vào sáng sớm, trời đã âm u và có dấu hiệu của mưa. Cô đã cố gắng không để điều đó làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, nhưng khi đến trạm xe buýt, cô thấy mình phải đối mặt với một vấn đề lớn hơn.

Aiko: (Nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay, lo lắng) "Chỉ còn mười phút nữa thôi. Xe buýt mà không đến kịp thì sao đây?"

Xe buýt dự kiến sẽ đến lúc 7:00 sáng, nhưng giờ đã là 7:15 và không thấy dấu hiệu của xe buýt đâu. Cô đứng chờ trong cơn mưa nhỏ, cảm thấy thời gian trôi qua từng phút một. Aiko cố gắng kiên nhẫn, nhưng lo lắng bắt đầu xuất hiện. Cô quay lại nhìn dòng xe cộ đang di chuyển chậm chạp trên con đường phía xa và tự hỏi liệu chiếc xe buýt của mình có bị kẹt lại trong giao thông không.

Aiko: (Nhìn xung quanh, thở dài) "Mình không thể tin nổi. Ngày đầu tiên của năm học mà lại xảy ra chuyện thế này."

Cuối cùng, khi chiếc xe buýt cuối cùng cũng đến, Aiko đã cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng niềm vui của cô không kéo dài lâu. Xe buýt bị kẹt trong giao thông tắc nghẽn, và cơn mưa nhỏ đã làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Cô cảm thấy như mọi thứ đang chống lại mình.

Aiko: (Nhìn qua cửa sổ xe buýt, cảm thấy lo lắng) "Thế này thì không biết có kịp vào lớp không."

Trong khi đó, Takumi cũng đang gặp rắc rối. Anh đã quyết định đi bộ đến trường vì nghĩ rằng đó là cách tốt để tập thể dục và tránh bị kẹt trong giao thông. Nhưng khi đi qua một con đường nhỏ, anh không may bị trượt chân và ngã vào một vũng nước. Đồng phục của anh bị ướt đẫm và khuôn mặt dính bẩn.

Takumi: (Nhìn vào bộ đồ bẩn thỉu của mình, không nói gì) "..."

Takumi cố gắng lau sạch những vết bẩn trên mặt và thay đồ tại nhà, nhưng thời gian trôi qua rất nhanh. Khi cuối cùng anh đến trường, tiếng chuông đã vang lên, thông báo rằng giờ học đã bắt đầu. Anh bước vào trường với sự lo lắng và mệt mỏi, nhưng không biểu lộ nhiều cảm xúc trên khuôn mặt.

Khi Aiko cuối cùng cũng đến trường, cô vội vã vào sảnh chính, cố gắng tìm lớp học của mình. Mặc dù đã cố gắng hết sức, cô cảm thấy mình vẫn có thể bị trễ nếu không nhanh chóng tìm được lớp học.

Aiko: (Nhìn vào bảng thông báo) "Lớp 12A... đâu rồi nhỉ?"

Cô vội vã đi qua các hành lang, cố gắng nhớ đường. Trong lúc đó, một sự cố nhỏ bất ngờ xảy ra. Một bạn học sơ suất đã làm rơi sách vở và một số đồ dùng học tập, và Aiko không kịp tránh, bị va chạm với người đó, khiến sách và vở rơi vãi khắp nơi. Một số quyển sách còn rơi xuống sàn và gây ra tiếng động.

Aiko: (Vội vã nhặt sách và vở lên) "Ôi, xin lỗi! Tớ không nhìn thấy bạn."

Cô nhanh chóng nhặt lại sách và vở, nhưng cảm thấy rất ngại ngùng. Trong lúc đó, Takumi đi ngang qua và thấy tình huống này. Anh dừng lại và quyết định giúp đỡ, dù không nói nhiều.

Takumi: (Đưa tay ra giúp, bình thản) "Cậu cần giúp đỡ không?"

Aiko: (Ngạc nhiên, cảm ơn) "Cảm ơn cậu nhiều. Tớ bị va chạm và làm rơi hết sách. Cậu có thể giúp tớ một chút không?"

Takumi mỉm cười nhẹ nhàng và cùng Aiko nhặt sách và vở lên. Anh làm việc cùng Aiko để thu dọn đống sách bừa bộn, nhưng không nói nhiều trong suốt quá trình.

Takumi: (Nhìn vào bảng thông báo, không biểu lộ cảm xúc) "Mình cũng đang tìm lớp học của mình. Hôm nay có vẻ như không phải là ngày may mắn."

Aiko: (Cười nhẹ) "Cậu nói đúng. Ngày đầu tiên của năm học mà lại thế này. Nhưng ít nhất chúng ta có thể giúp đỡ nhau."

Sau khi thu dọn xong, cả hai đứng dậy và cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Takumi và Aiko nhận ra rằng cả hai đều đang cố gắng tìm lớp học của mình và đều đã đến muộn.

Takumi: (Gật đầu, bình thản) "Có lẽ chúng ta nên cùng nhau tìm lớp học. Vậy cậu học lớp nào?"

Aiko: (Gật đầu) "Tớ học lớp 12A. Còn cậu?"

Takumi: "Mình học lớp 12B. Có lẽ chúng ta nên chia tay và đi tìm lớp của mình, nhưng rất vui khi có người để giúp đỡ trong ngày đầu tiên như thế này."

Aiko gật đầu và cảm thấy vui vì có người giúp đỡ. Cả hai tạm biệt nhau và tiếp tục tìm lớp học của mình. Dù họ đã không có thời gian để làm quen chi tiết hơn, nhưng sự giúp đỡ tình cờ này đã tạo ra một kết nối đầu tiên giữa họ.

Aiko: (Nhìn Takumi rời đi, mỉm cười) "Tạm biệt, Takumi. Hãy cố gắng làm cho ngày hôm nay tốt đẹp hơn nhé!"

Takumi: (Gật đầu, không biểu lộ nhiều cảm xúc) "Tạm biệt, Aiko. Hẹn gặp lại."

Aiko và Takumi đi về hướng lớp học của mình với cảm giác nhẹ nhõm hơn, dù ngày đầu tiên không diễn ra như mong đợi. Cả hai cảm thấy rằng mọi thứ có thể sẽ tốt hơn từ đây.

あなたも好きかも

I'm Here-Như là em chưa từng yêu anh

“Để quá khứ chìm vào biển lửa, có lưu luyến, có hối tiếc, có đau lòng, từng dòng nhật ký, có nụ cười xen lẫn nước mắt, cứ thế để ngọn lửa xóa sạch, thiêu rụi, không còn gì. Viết lại câu chuyện cũ theo một cách khác, theo một văn phong khác, viết lên một kết cục khác, trong một không gian khác, liệu có thể gặp được nhau?” Rốt cuộc phải bao nhiêu lần tuyệt vọng đấu tranh giữa sống và chết mới viết ra những cái chết của chính mình? Là không đủ can đảm hay tự giết chết chính mình trong tâm trí? Thật ra, không chỉ cái chết vật lý mới là kết thúc, trên thế giới này có hàng trăm hàng triệu người vẫn đang tồn tại, chỉ là trong lòng đã sớm chết đi từ lâu. Là đang sống? Hay đang tồn tại? Tôi không biết. Đặt một dấu chấm kết thúc câu truyện dài mấy trăm chương, ngày ngày vẫn đọc truyện, viết truyện, để bản thân đắm chìm trong câu chuyện đến nỗi quên đi thế giới hiện thực ở ngoài. Giống như diễn viên nhập vai quá sâu vào vai diễn không thể thoát ra được ngay, trong khoảnh khắc ngắn ngủi mang toàn bộ đau đớn của nhân vật vô hình trong thế giới ảo vào hiện thực. Đôi khi cảm thấy thật hoang mang, rốt cuộc sự tình này đã xảy ra chưa hay chỉ là sự nhầm lẫn trong quá trình ghi chép của não bộ?

MCyyn · 若者
レビュー数が足りません
99 Chs

Ngày mùa hạ, ta gặp gỡ rồi xa

Truyện HE, em là ngoại lệ duy nhất của đời anh Sẽ không có tình tiết quá cẩu huyết hay ngược luyến tàn tâm, tiết tấu chậm rãi, ai không thích truyện nhẹ nhàng, điền văn thì xin hãy quay lại và đừng khiển trách ạ. Tác giả mới viết còn non tay, có ý kiến xin hãy cứ nhiệt tình góp ý ạ, tác giả xin trân trọng mọi ý kiến của mọi người ạ! Diệp Thanh sau khi vẽ xong bức tranh "Gông cùm" gây ám ảnh giới mộ điệu trong cuộc thi dành cho sinh viên toàn quốc liền biệt tăm. Khi lần nữa xuất hiện trước truyền thông, cô mang đến một buổi triển lãm kiệt tác mang tên "Anh". Những tác phẩm của Diệp Thanh lần này mang phong cách hoàn toàn khác với Gông cùm trước đó. Và có lẽ, Diệp Thanh là Diệp Thanh chứ không phải là Diệp Minh Châu lừng danh trước kia. Diệp Thanh và Nghiêm Giản gặp nhau lần đầu là khi cô bị mất chiếc ví ở siêu thị nhỏ toạ lạc trên một con phố sầm uất. Những ấn tượng ban đầu đã khiến họ có ký ức về đối phương. Lần thứ hai gặp lại là khi Diệp Thanh trở thành gia sư dạy vẽ cho em gái của Nghiêm Giản, thế rồi họ có cảm tình với nhau. Những tưởng tình yêu cháy bỏng ngày ấy có thể kéo dài mãi, sự khác biệt về thân phận cũng như công việc khiến anh và cô dần xa cách. Đỉnh điểm là khi Nghiêm Giản phát hiện ra thân thế của Diệp Thanh, và cũng là lúc những manh mối về Gông cùm dần tràn lan trên mạng xã hội. Sự mặc cảm và sự tự ti là thứ khiến Diệp Thanh và Nghiêm Giản xa cách. Rồi họ chia tay, đây cũng là lúc mọi chuyện đau đớn nhất cuộc đời Diệp Thanh xảy ra. 2 năm sau, cũng vào mùa hạ tháng 7, Nghiêm Giản và Diệp Thanh gặp lại nhau. Những cháy bỏng, những nhiệt huyết như ngày đầu vẫn còn đó. Nhưng nút thắt ấy có còn có thể gỡ bỏ được hay không, khi với cô, cô đã không còn là Diệp Tiểu Thanh từng được anh coi như là cả sinh mệnh nữa rồi. Liệu ai sẽ là người bỏ qua tất cả mà đứng lên níu kéo lại mảnh tình cảm này. Liệu sau cùng, Diệp Thanh và Nghiêm Giản có thể bên nhau trọn kiếp? Nữ hoạ sĩ có quá khứ đau thương x Nam cảnh sát lạnh lùng nhưng tình cảm "Anh không thể cho em một cuộc sống đầy đủ, sa hoa, anh không kiếm được nhiều tiền như em, anh không xứng với vị trí, thân phận của em. Nhưng anh thề với danh dự của người cảnh sát nhân dân, anh sẽ bảo vệ em trọn kiếp người. Nếu kiếp này không thể bảo vệ em, kiếp sau anh sẽ đi tìm em để bù đắp."

Bach_Pham_00 · 若者
レビュー数が足りません
5 Chs