Tiểu thuyết "Falling for the Classmate", là một hành trình cảm xúc sâu lắng, nơi tình yêu và sự trưởng thành đan xen, mở ra những câu chuyện về sự tự khám phá và phát triển cá nhân. Trong tác phẩm này, người đọc sẽ theo chân nhân vật chính Gia Huy và người bạn Hoàng Phong cùng lớp, với những mối quan hệ xung quanh của hai người, từ áp lực gia đình đến những cảm xúc đầu đời đầy thử thách. Câu chuyện không chỉ tập trung vào tình yêu học trò lãng mạn mà còn đào sâu vào những xung đột nội tâm, mối quan hệ gia đình và việc tìm kiếm chính mình trong một thế giới đầy biến động. "Trong tình yêu, chúng ta phải học cách yêu thương người khác, nhưng trong gia đình, chúng ta phải biết học cách yêu thương bản thân mình."
Mẹ ơi... đừng bỏ con lại một mình! Con sợ, mẹ...
Bóng tối tĩnh lặng bao trùm căn phòng, tiếng thở gấp gáp và mệt mỏi cùng với lời khẩn cầu khe kẽ vang lên. Hơi thở hổn hển trong đêm, không đều và không thể kiểm soát, như tiếng rít của người đang chạy hết sức trong cơn hoảng loạn. Mỗi nhịp thở đều nặng nề và đầy căng thẳng, sự bất an và sợ hãi từ cơn ác mộng như đang quấy rầy giấc ngủ của cậu.
Một tiếng động lạ phát ra từ góc phòng, đã kéo Gia Huy trở lại thực tại.
Cậu bừng tỉnh, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán, trái tim đập thình thịch. Cậu đưa tay lên trán, cảm giác ẩm ướt và lạnh lẽo. Cậu thở phào, khi nhận ra mình đang nằm trên giường, tất cả mọi chuyện chỉ là mơ. Những âm thanh quen thuộc văng vẳng bên tai, cảm giác hoảng loạn từ từ lắng xuống.
Bàn tay run rẩy nhanh chóng quệt mồ hôi, cố hít thở sâu để đẩy lùi sự sợ hãi về phía sau. Những hình ảnh kinh hoàng từ cơn ác mộng vẫn còn hiện hữu trong đầu. Sự áp lực nặng nề như một tảng đá đè nặng lên tâm trí, cảm giác như có một sức nặng vô hình đang từng bước chèn ép, khiến hơi thở trở nên nặng nề.
Không dám nhắm mắt lại, vì mỗi lần nhắm mắt hình ảnh từ cơn ác mộng lại một lần nữa hiện ra như một cuộn phim quay chậm. Cảm giác đơn độc và sợ sệt dâng trào, những giọt nước mắt không ngừng rơi, hòa cùng mồ hôi lạnh, sự đau đớn không chỉ đến từ sự nỗ lực thể xác mà còn đến từ nỗi buồn sâu thẳm bên trong.
Gia Huy phải chứng kiến trong cơn ác mộng, đó là một cảnh tượng kinh hoàng, một chiếc xe lao nhanh về phía mẹ cậu từ bốn năm trước. Cảnh tượng đó sống động, đến mức cậu cảm thấy như mình đứng ngay đó, khiến cậu như phải sống lại nỗi đau mất mát thêm một lần nữa. Sắc mặt cậu trở nên phờ phạt đi vì mệt mỏi.
Ánh sáng vàng nhạt từ đèn ngủ mờ ảo, chiếu lên những giọt nước mắt lấp lánh trên khuôn mặt cậu, sự yếu đuối và tuyệt vọng hiện lên rõ ràng. Như một nhân chứng lặng lẽ, mà ánh sáng phải chứng kiến nỗi đau đang lan rộng trong lòng cậu.
Hai tay ôm đầu, cố gắng lấy lại bình tĩnh, tiếng khóc nức nở phát ra từ sự tổn thương và mất mát, mỗi âm thanh như làm tăng thêm sự ngột ngạt của căn phòng.
Gia Huy ngồi thừ ra, nhịp đập của trái tim như một cơn co thắt đau đớn, như thể trái tim cậu đang bị bóp nghẹt bởi sự căng thẳng tột cùng.
Hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén nước mắt, bàn tay run rẩy tìm kiếm chiếc điện thoại, màn hình sáng lên, hiển thị 2:37 sáng. Ánh mắt cậu nhìn sâu vào hình ảnh của mẹ, nụ cười dịu dàng của bà dường như xoa dịu nỗi đau trong tâm hồn.
"Mẹ ơi..." – Huy lẩm bẩm, giọng nghẹn ngào và đau khổ, như một tiếng kêu tuyệt vọng trong đêm tối. Mỗi đêm lại một giấc mơ khác nhau, nhưng tất cả đều xoay quanh một sự mất mát.
Lướt qua từng bức ảnh trên điện thoại, những khoảnh khắc hạnh phúc bên mẹ, nụ cười ấm áp của bà khiến cậu vừa nhói lòng vừa nhớ nhung. Mỗi bức ảnh cũng như một mảnh ghép ký ức, đã từng bị phai mờ theo thời gian, nhưng giờ đây, khi nhìn lại, chúng hiện lên rõ nét, như một phép màu hồi sinh những khoảnh khắc đã mất.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, cậu ngồi lặng lẽ, đôi mắt vẫn còn chìm đắm trong những ký ức ngọt ngào nhưng lại đau thương.
Sau một hồi trầm ngâm, cậu đặt điện thoại xuống, để ánh sáng màn hình dần nhòa và bóng tối, và cũng để những giọt nước mắt cuối cùng lăn dài trên má.
Cậu đứng dậy, bước lại gần cửa sổ. Mở cửa và kéo rèm ra, gió đêm mát lạnh và nhẹ nhàng thổi vào phòng, mang theo âm thanh của những chiếc lá xào xạc và tiếng gió xì xào ngoài trời, khiến sự căng thẳng trong lòng được làm dịu đi. Cậu nhìn ra ngoài, về phía bầu trời đêm đầy sao, để tâm trí mình trôi theo dòng suy nghĩ.
Tiếng gió hòa quyện cùng khung cảnh bình yên, được tạo bởi ánh sáng nhỏ bé lấp lánh trên bầu trời. Cậu hít thở sâu, cảm nhận sự nhẹ nhàng của không khí đêm, để tâm hồn mình thư thái hơn. Sau một lúc, cậu từ từ khép cửa sổ lại, trở về giường và cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Cố gắng thả lỏng để quên đi cơn ác mộng. Cậu nằm xuống trên chiếc giường êm ái, nhắm mắt lại. Cảm giác nóng ẩm trên làn da dần dịu lại, tiếng đồng hồ tích tắc trên tường như gõ nhịp cho nỗi lo lắng dần tan biến.
Gia Huy bắt đầu thư giãn hơn, cậu tập trung vào hơi thở đều đặn, hít thở sâu và từ từ thoát khỏi thế giới của những ảo mộng đau buồn. Ý thức cậu cũng dần trôi vào giấc ngủ, nơi mà cậu hy vọng sẽ không còn phải đối mặt với bất kỳ ký ức đau thương nào nữa.
Giữa bóng tối yên tĩnh, tiếng thở của cậu dần trở nên nhẹ nhàng, âm điệu của giấc ngủ trùm phủ lấy cậu như một vòng tay mềm mại và nâng niu. Dưới ánh sáng mờ ảo từ đèn, khuôn mặt cậu dần ổn hơn, dấu vết của nỗi đau dần tan biến trong giấc mộng yên bình.
Ánh sáng đèn ngủ lờ mờ, chiếu sáng một khoảng không gian, làm căn phòng trở nên mờ ảo, như một bức tranh huyền bí trong đêm. Những cái bóng có hình thù kỳ quái trên tường, được tạo bởi những đồ vật lớn nhỏ khác nhau.
Gió nhẹ thổi qua cửa sổ mở hé, mang đến cảm giác thư giãn trong căn phòng yên tĩnh. Bức ảnh của mẹ cậu, được treo trên tường đối diện giường, dường như trở thành một điểm sáng duy nhất trong không gian bình yên.
Ngay cả trong những khoảnh khắc tăm tối nhất, ánh sáng của ký ức và tình yêu vẫn luôn là ngọn đèn dẫn lối cậu về phía bình yên và hy vọng.
Trong giấc ngủ say sưa, liệu những ký ức đau thương có thể tiếp tục làm lung lay tâm hồn cậu, hay chính những giấc mơ đó sẽ dẫn dắt cậu đến một nơi bình yên hơn?
Chỉ thời gian mới trả lời, nhưng chính ánh sáng nhỏ bé trong đêm tối, như niềm tin và hy vọng, có thể dẫn lối và xoa dịu những nỗi đau, cho phép cậu tìm thấy sự an ủi và chữa lành trong hành trình vượt qua.
Đôi khi, chính trong những khoảng lặng của đêm, nơi ánh sáng dường như yếu ớt nhất, ta lại tìm thấy sức mạnh để làm mới và chữa lành những vết thương sâu thẳm trong lòng.
Giống như những vì sao nhỏ sáng lấp lánh giữa màn đêm tối tăm, ánh sáng của niềm tin và hy vọng sẽ dẫn đường cho cậu vượt qua những cơn bão tâm hồn, mở ra một bình minh mới tươi sáng.