webnovel

Chapter 4: Chỉ Cần Một Điều Thôi!

"Ba!" Gia Huy lên tiếng, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng không giấu nổi lo sợ.

"Con hiểu, ba chỉ muốn nhất cho con. Nhưng nếu ba cứ tiếp tục đặt nhiều yêu cầu quá sức con, ba có nghĩ con có thể thực sự tập trung và làm tốt mọi thứ?"

Giọng cậu kiên định, nhưng cũng có phần run rẩy, như thể cậu đang giằng co giữa việc đáp ứng kỳ vọng của ông Hùng và khẳng định giá trị của bản thân.

"Con muốn ba suy nghĩ lại những gì ba đang mong đợi và những gì con thực sự cần."

Ông Hùng vẽ mặt phân vân, nhìn chằm chằm vào Gia Huy, sự lo lắng và kỳ vọng như những tia sáng phá vỡ màn sương dày đặc.

Ông hít một hơi sâu, cố gắng tìm kiếm sự cân bằng giữa trách nhiệm và tình yêu thương, để không làm tổn thương lòng tự trọng của Gia Huy trong khi vẫn giữ vững nguyên tắc của mình.

Trong khoảnh khắc im ắng lạ thường, không khí như dày thêm, mỗi người đều cảm nhận được sức nặng của những lời chưa nói.

Bà Thư nắm cổ tay ông Hùng, khẽ bóp nhẹ, như một tín hiệu để nhắc nhở ông giữ bình tĩnh để lắng nghe.

Không khí trở nên căng thẳng, khi mọi người đều chờ đợi phản ứng từ ông Hùng.

Gia Huy nhìn thẳng vào ông, ánh mắt sâu thẳm xuyên qua cặp kính. Cậu ngồi thẳng lưng, đôi vai căng cứng, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.

Cảm giác hồi hộp lan tỏa khắp phòng, làm cho không gian bữa ăn như đông lại. Cậu cảm nhận sự căng thẳng, như thể mỗi giây trôi qua đều nặng nề hơn bao giờ hết.

Thường tỏ vẻ nghiêm khắc và lạnh lùng, giờ đây, ông Hùng lộ rõ sự bất ngờ và căng thẳng. Ánh sáng từ cửa sổ, chiếu vào khuôn mặt ông, làm nổi bật những nếp nhăn sâu hoắm. Đôi mắt ông mở to, như thể đang cố gắng tiếp nhận và hiểu những gì Huy vừa nói.

Ông Hùng nhíu mày, ánh mắt của ông như đang dò dẫm trong màn sương mờ mịt. Ông tìm kiếm một giải pháp trong sự mơ hồ, như thể những mảnh ghép của vấn đề đang trôi lạc giữa những cảm xúc không thể rõ ràng.

Ánh mắt sắc lạnh không rời khỏi Gia Huy, sự lặng ngắt bao trùm không gian, mỗi nhịp thở và mỗi động tác điều trở nên căng thẳng. Sự căng thẳng trong phòng như một lớp vỏ nặng nề, buộc mọi người phải đối mặt với nó.

Bà Thư vẻ mặt lo lắng, nhìn qua từng nét đăm chiêu trên khuôn mặt ông Hùng và Gia Huy. Cảm nhận được sự ngột ngạt trong bầu không khí, như một làn khói mỏng bao phủ mọi thứ. Đôi tay bà nắm chặt, cảm giác bất lực hiện rõ trên mặt, khiến bà cảm thấy thời gian trôi qua như một thử thách.

"Con biết ba kỳ vọng nhiều vào con, và con không muốn làm ba thất vọng. Nhưng nếu ba muốn con đạt kết quả tốt nhất, ba hãy đồng ý với một điều."

Gia Huy nhìn ông Hùng, ánh mắt kiên định. Sự quyết tâm trong giọng nói và dáng vẻ của cậu như một làn sóng dâng trào, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ phản ứng nào từ ông Hùng.

Sự bí ẩn trong lời nói của cậu, khiến không khí bữa ăn càng thêm nặng nề. Ông Hùng nhìn đăm đăm vào cậu, đôi mắt chăm chú và chất chứa lo lắng. Ông nhấp một ngụm nước lọc như để giữ bình tĩnh trước yêu cầu bất ngờ từ Gia Huy.

Không khí trong phòng như bị xé bởi sự chuyển động bất ngờ. Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cậu, cảm giác bức bối đến nghẹt thở, như thể một cơn bão đã âm thầm hình thành.

Bà Thư, nét mặt nhăn nhó, nhắm chặt mắt một lúc, dường như đang cầu nguyện cho tình huống này mau chóng qua đi. Bà nhìn Gia Huy với ánh mắt lo lắng, nhưng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Sự im lặng kéo dài, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc và hơi thở đè nén của mọi người trong phòng.

Gia Bảo, ngồi bên cạnh Gia Huy, trao cho cậu một cái nhìn động viên thầm lặng. Mặc dù không nói một lời nào, ánh mắt anh chất chứa sự ủng hộ và đồng cảm sâu sắc.

Anh trao đổi ánh mắt với bà Thư, sự kiên nhẫn và mong mỏi của anh rõ ràng trong từng cử chỉ. Mỗi lần ánh mắt anh chuyển qua ông Hùng, sự lo lắng trong đó trở nên rõ rệt hơn, như thể anh đang gánh vác một phần trách nhiệm của tình huống này. Tuy anh biết rõ việc can thiệp vào cuộc đối đầu giữa Huy và ông Hùng là điều không thể.

Ông Hùng cảm nhận thời gian như đang trôi chậm lại từng giây, mỗi khoảnh khắc đều nặng trĩu với trọng lượng không thể đo lường.

Sự im lặng bao trùm mọi giác quan, như một mê cung tối tăm của những suy nghĩ và cảm xúc hỗn loạn. Đôi mắt ông Hùng không rời khỏi Gia Huy, những nếp nhăn trên trán ngày càng hằn sâu.

Bà Thư liếc nhìn ông Hùng, cảm thấy mọi thứ xung quanh như đang trở nên mờ nhạt. Dù không tham gia trực tiếp vào cuộc đối thoại, nhưng bà cảm nhận được sự nặng nề như một lực lượng vô hình đang dội vào từng phần cơ thể mình.

Mọi người đều chờ đợi, không khí như ngưng đọng trong sự chờ đợi phản ứng của ông Hùng.

Ông đặt cốc nước xuống, ánh mắt chăm chú nhìn Gia Huy. "Thử nói xem, điều gì?" ông hỏi, giọng trầm và nghiêm khắc.

"Con chỉ cảm thấy, mình đang bị dồn ép vào một góc, không có đường thoát ra. Mỗi ngày trôi qua, gánh nặng càng lớn, và con càng cảm thấy không thể tiếp tục được nữa."

Ông Hùng im lặng, đôi mày nhíu lại, như đang cân nhắc điều gì đó. Không khí xung quanh trở nên đặc quánh, tiếng thì thầm của bà Thư từ phía ông Hùng càng thêm nặng nề.

Bữa ăn, vốn là thời điểm để gia đình quây quần, giờ đây, đã trở thành một cuộc đối đầu đầy căng thẳng. Gia Huy lòng đầy hy vọng nhưng cũng không khỏi lo lắng, trong khi Gia Bảo và bà Thư đều dõi theo, đợi xem kết quả của cuộc chiến này sẽ như thế nào.

Cậu hít một hơi sâu, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào ông Hùng. "Con cần ba giảm bớt những yêu cầu. Con không chịu nổi áp lực quá lớn nữa rồi."

Khi gánh nặng kỳ vọng từ gia đình trở thành thử thách vượt quá sức chịu đựng, liệu cậu có thể tìm thấy ánh sáng trong sự đồng cảm và yêu thương để làm dịu áp lực, giữ gìn sự bình yên nội tâm, và tiếp tục vững bước trên con đường tự mình chọn?

Chương 4 mở ra một bức tranh rõ nét về áp lực học tập và kỳ vọng từ gia đình, đặc biệt là từ ông Hùng, người cha với yêu cầu nghiêm khắc. Gia Huy không chỉ phải gánh vác những kỳ vọng đó mà còn phải đối diện với sự mâu thuẫn nội tâm giữa việc đáp ứng yêu cầu và bảo vệ sự cân bằng tinh thần của bản thân. Điều này không chỉ phản ánh sự căng thẳng mà nhiều bạn trẻ hiện nay đang phải đối mặt mà còn mở ra một cuộc đối thoại quan trọng về cách mà cha mẹ và con cái có thể hiểu nhau hơn.

Qua các tình tiết căng thẳng và sự tương tác giữa các nhân vật, tôi muốn nhấn mạnh rằng, dù kỳ vọng của gia đình có thể tạo ra áp lực lớn, nhưng sự đồng cảm và thấu hiểu từ những người thân yêu vẫn có thể tạo ra những khoảnh khắc đáng giá. Bà Thư và Gia Bảo, mặc dù không phải là người trực tiếp đối diện với áp lực, nhưng sự ủng hộ và sự hiện diện của họ đã thể hiện tầm quan trọng của sự đồng cảm trong những tình huống khó khăn.

Tôi hy vọng rằng bạn đọc sẽ nhận ra rằng, dù có phải đối mặt với áp lực lớn từ gia đình hay xã hội, việc tìm kiếm sự thấu hiểu và hỗ trợ từ những người thân yêu là điều vô cùng quan trọng. Tình yêu và sự chăm sóc không chỉ giúp làm giảm bớt gánh nặng mà còn giúp chúng ta tìm thấy sức mạnh để vượt qua khó khăn. Hy vọng rằng mỗi chương truyện sẽ góp phần mang lại nhận thức sâu sắc hơn về sự quan trọng của sự đồng cảm và tình yêu thương trong cuộc sống.

Cảm ơn bạn đã theo dõi câu chuyện trong chương này. Nếu bạn cảm thấy câu chuyện của Gia Huy mang lại những cảm xúc sâu sắc, tôi rất mong bạn chia sẻ bài viết này hoặc gửi phản hồi của bạn. Những ý kiến và sự ủng hộ của bạn là nguồn động viên to lớn, giúp tôi tiếp tục phát triển câu chuyện và mang đến những chương tiếp theo đầy ý nghĩa. Tôi rất trân trọng sự đồng hành của bạn và hy vọng chúng ta sẽ cùng nhau khám phá những diễn biến tiếp theo của câu chuyện này.

Cảm ơn bạn rất nhiều!

Phiangfadiaocreators' thoughts
次の章へ