Sống sót sau một tai nạn bị thảm cướp đi người mẹ đáng kính của mình, Chí - nay có tên là Ace Oliver phát hiện bản thân chuyển sinh vào cuốn tiểu thuyết của một tác giả là đối thủ của mình. Nhưng cuốn tiểu thuyết này lại là phiên bản sao chép của chính tác phẩm của anh ta, thứ mà anh ta đang viết dang dở.
" Hãy sống thật tốt con nhé… "
Trong cơn mê man, tôi chỉ có thể nghe được giọng nói của mẹ và cơn bỏng rát đang đốt cháy từng thớ thịt của mình, không khí thật ngột ngạt và nặc mùi khói khiến tôi không ngừng ho khan.
Mọi thứ xung quanh dần mờ mịt bởi vì lượng khói dày đặc trong khoang xe khiến mắt tôi cay nhèm. Tôi cố gắng vùng vẫy nhưng không thể bởi ngọn lửa đã gần như nướng chín cánh tay trái của tôi khiến nó tê tái.
Thứ duy nhất tôi có thể cảm thấy chính là bàn tay của mẹ đang cố gắng đẩy mình ra khỏi chiếc xe đang bốc cháy.
" Khụ…Khụ…Con nhất định phải sống, dù cho thế nào đi chăng nữa! "
" M-Mẹ! "
Bụp!
Cú ngã khiến cánh tay phải của tôi đập vào mặt đường một cách đau điếng.
Nhìn về chiếc xe đang bốc cháy hừng hực, tôi chỉ nhìn thấy cánh gầy gò dần bị cháy xém của bà vươn về phía tôi.
Đó là lúc tôi nhận ra, chiếc xe nằm lấp liểng ở vách vực.
Tôi như chết lặng, thời gian trong đôi mắt tôi như trôi chậm đi, trước khoảnh khắc này tôi không thể nhắm mắt vì sốc mặc cho cái nóng rát dần khiến chúng đỏ hoe. Tôi muốn khóc nhưng không thể, một bên chân bị bỏng nặng đã tước đi khả năng vận động của thân thể này khiến nó chỉ còn có thể nằm sõng soài trên mặt đất.
Kể từ ngày bố mất trong tai nạn xe hơi, đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy bất lực đến cùng cực.
Tất cả những gì tôi có thể làm là hét lên.
Và khi tôi vừa cất tiếng, chiếc xe đang bùng cháy rơi xuống vực kéo theo người mẹ đáng kính của tôi.
Thứ át đi tiếng hét của tôi, là một tiếng nổ đinh tai nhức óc tựa như tai nạn này đang khẳng định cho tôi ' Mẹ mày đã chết! '
Cũng đã được một thời gian dài kể từ tai nạn đó, tôi sống với bà ngoại - người nay đã hơn 74 tuổi. Mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh mẹ tôi bị thiêu sống trong ngọn lửa đỏ rực không ngừng khiến tim tôi đau nhói.
Dẫu sao, tôi cũng đã quen với việc đó rồi. Chẳng phải con người luôn tự hào về khả năng thích nghi sao?
Nói thật là tôi cũng phải ngạc nhiên với chính bản thân mình. Không giống như mấy thằng cha yếu đuối khác, tôi vẫn đi học bình thường mặc dù thứ tôi đem theo hằng ngày thay vì chỉ có bút và sách vở, tôi cũng đem theo cả những vết sẹo trên người mình.
Thảm kịch đó đã để lại cho tôi một vết bỏng lớn ở chân và nửa mặt bên trái thế nên dáng đi và thị lực của tôi không được tốt như người bình thường.
Sẽ thật điên rồ khi tôi cảm thấy phần nào biết ơn những vết sẹo này, nó là minh chứng cho lần đầu tiên chết cháy và tôi vẫn còn sống. Chính vì vậy nên khi tôi lớn lên, tôi không còn sợ lửa nữa.
Có lẽ điều này giống như định nghĩa về " ma " vậy, con người chúng ta thường có xu hướng sợ hãi trước những thứ chúng ta chưa từng trải nghiệm hoặc nhìn thấy và để nói một cách khôi hài thì sự kiện đó đã cho tôi khả năng miễn nhiễm với nỗi sợ lửa.
Tửng chừng như thế là hay lắm nhưng những năm tháng trung học của tôi không được đẹp đẽ cho lắm. Đã có một đám cháy ở trường và người bị kẹt ở trong đó là crush của tôi, đáng lý với nội tại không sợ lửa của mình, hành động lao vào đám cháy để cứu công chúa của tôi phải được khen thưởng và tung hô.
Nhưng không, sau vụ việc đó mọi người dần nhìn tôi như một con quái vật. Cũng không hẳn là tất cả mọi người bởi có một anh chàng trong lớp bảo tôi ' Ngầu ' và chúng tôi trở thành bạn thân kể từ đó.
Cho tới khi lên cấp ba, không biết bằng cách thần kỳ nào đó tôi bị dụ đọc một cuốn tiểu thuyết fantasy. Những câu chuyện, những nhân vật mạnh mẽ với ý chí kiên cường đã cuốn hút tôi, thú thực tôi thấy bản thân mình trong họ.
Chính điều đó làm tôi nghiện tiểu thuyết, nghiện tới mức tôi dần cảm thấy e ngại với thứ ' ma tuý giấy ' này.
Kể từ đó, một ngày của tôi bao gồm: Đi học với cậu bạn thân, giúp bà vài việc lặt vặt, ăn ngủ nghỉ và đọc tiểu thuyết. Những chuỗi ngày tưởng chừng như vô tận đó lại kết thúc khi một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu tôi.
' Hay là mình thử viết xem sao ta? '
Đoán được không, tôi viết cực kỳ dở tệ. Điểm chung của tất cả những cuốn tiểu thuyết mà tôi viết là chúng đều có cốt truyện khá tốt theo nhận xét của những người đủ kiên trì để đọc tới cuối câu chuyện mà không bị khả năng viết lách tệ hại nghiền nát.
Thậm chí một số còn cho rằng đây là một cuộc trao đổi ngang giá khi một cốt truyện đủ tốt để khiến tài năng viết lách của một người phải dở tệ đến mức này.
Những tháng ngày yên bình không kéo dài lâu khi xuất hiện một tiểu thuyết gia đối lập hoàn toàn với tôi. Hắn ta có khả năng viết lách cực kỳ bay bổng, đủ sức kéo bạn lên chín tầng mây chỉ với vài chương truyện của hắn.
Nhưng cốt truyện của hắn thì đối nghịch hoàn toàn, tới mức không chỉ tôi mà phần lớn độc giả của hắn ta đều công nhận chúng là ' Rác Rưởi '.
Thế mà không hiểu từ lúc nào mà hai phe cánh đã dần biến thành hai thế lực đối lập, chiến đấu cho tư tưởng và phong cách của nhau.
Sự tồn tại của tôi và hắn ta giống như nước và lửa vậy, tới mức khiến cho cộng đồng fan của hai bên còn nổ ra một cuộc thánh chiến, oanh tạc trên khắp các mặt trận internet kéo dài ba ngày ba đêm với các anh hùng bàn phím đích thực.
Trận chiến chỉ kết thúc khi thành phố thông báo cúp điện để bảo trì nhà máy hạt nhân, cho tới giây cuối cùng cả hai phe vẫn cố gắng chiến đấu quyết liệt.
Kết quả là không ai thắng vì khoảnh khắc tôi cũng các chiến hữu tung cú chốt hạ thì điện trong nhà vụt tắt.
Cho tới tận bây giờ, tôi và hắn ta vẫn chiến đấu với nhau bằng những tác phẩm của mình. Nhưng gần đây, mọi thứ trở nên kỳ lạ khi những tác phẩm mới nhất của hắn có một cốt truyện khá giống tôi nếu không nói là y hệt.
Không cần thêm một dấu hiệu nào nữa, tôi đã biết đây là tiếng còi cho một cuộc thánh chiến nữa sẽ nổ ra và lần này tôi sẽ là người chiến thắng.
Ring… Ring… Ring
"Hửm?"
" Sao lại gọi mình vào lúc này nhỉ ? "
Trong lúc tôi đang nghĩ về cuộc thánh chiến sắp nổ ra, tên của ông bạn thân hiện lên trên điện thoại của tôi với thông báo về một cuộc gọi đang đến.
" Alo! Có chuyện gì vậy? "
" Tao biết là mày đang nghĩ gì nên ít nhất tao muốn mời mày đi ăn một buổi để chuẩn bị cho cuộc chiến. "
" Thôi nào, chỉ là một cuộc bàn phím thôi mà chứ có phải tao sẽ chết hay gì đâu? "
" Thôi tao xin, ở trận thánh chiến lần trước mày đã không ra khỏi nhà suốt ba ngày đấy. Hồi đó tao tưởng mày chết rồi không chừng. Có cần tao phải phô ra bức ảnh chụp lại khuôn mặt hốc hác của mày lần nữa không? "
" Ừ-ừ được rồi, tao đi! Hẹn gặp ở đâu? "
" Quán buffet gần nhà tao. "
" Oke "
—----------
" Đù, không ngờ mày giữ một đống ảnh của tao ở trong máy, tính tống tiền tao hay gì? "
Ngồi trong một quán nước trông có vẻ tử tế, đối diện với tôi là ' ông bạn tri kỷ ', người đang cố nhồi miếng thịt to đoành vào miệng.
" sd,kjgfhase jk.fbsdfghi sffas! " - ( không có nó thì làm sao mày ngồi đây được)
" asjkfhgaskjhfkjlsh! " - ( nhiều lúc mày như thằng biến thái á)
Cũng đang nhồm nhoàm miếng thịt trong miệng, phải nói vũ trụ đã làm một công việc kỳ diệu khi ghép cặp chúng tôi lại với nhau. Kể cả khi chúng tôi không hiểu nhau nghĩ gì thì bằng cách nào đó chúng tôi vẫn hiểu.
Bí bo! Bí bo!...
" Sao chiều nay đường phố đông vui ghê ta? "
" asgfshaffjkdhsf " - ( Tao không biết, sắp sửa có sự kiện gì chăng? )
Trong vài giây ngắn ngủi lơ đãng thả tâm hồn mình ra ngoài đường phố, tôi mới nhận ra ông bạn thân của tôi đã chén sạch phần còn lại của đĩa thịt và đang gọi thêm đĩa nữa.
Nãy giờ tôi mới ăn được hai miếng.
—---------
" Hahahahahaha!! "
" Mày ăn như con heo vậy! "
" Câm mồm, tao đang ăn để phòng trường hợp một trong hai thằng chết thì thằng kia vẫn sống khỏe đấy! "
Bước đi với các bụng trương phình, trông ông bạn thân của tôi không khác gì Trư bát giới ( một con lợn trong tiểu thuyết Tây Du Ký của Trung Quốc ).
Để mà nói chúng tôi khá giống một đôi bạn thân điển hình trong cuộc sống, một người béo và một người gầy, tất nhiên tôi là đứa gầy rồi vì về cơ bản ngoài tiểu thuyết ra tôi cũng không hứng thú với đồ ăn lắm.
Với lại kể từ lúc tôi nhận được tiền nhuận bút từ những cuốn tiểu thuyết và đôi khi các fan donate cho tôi một khoản tiền, tôi đều mua đồ ăn về nhà cho bà ăn. Không phải là tôi không biết nấu ăn đâu nhá, tôi nấu rất ngon là đằng khác.
Chỉ là bà đã quá già rồi, cuộc đời của bà cũng chưa từng sống sung sướng được lúc nào nên muốn bà được thưởng thức nếu không phải là những chuyến du lịch thì cũng phải là những món ăn ngon.
Bà ngoại của tôi là một góa phụ giống như mẹ tôi nhưng ông ngoại đã mất trước khi mẹ tôi được sinh ra vài ngày. Và bà đã một mình nuôi nấng mẹ cho tới khi mẹ tôi trưởng thành, cay đắng thay bà đã đánh mất đứa con gái duy nhất của mình trong tai nạn đó, chỉ còn tôi đến sống với bà.
Tôi không có ông bà nội, bởi bố tôi là một cô nhi. Không biết câu chuyện tình của bố mẹ tôi bắt đầu như thế nào nhưng giữa bố và mẹ luôn có sự thấu hiểu và đồng cảm cho nhau, điều đó biến những năm tháng đầu trong cuộc đời tôi cực kỳ hạnh phúc.
Chắc đó cũng là lý do tôi có tính cách lạc quan hơn so với người thường bởi bố mẹ luôn cố hết sức để tạo dựng một gia đình mà cả hai người chưa từng có.
Nếu họ đã cố gắng như vậy thì chẳng phải sẽ thật bất hiếu nếu đứa con trai của họ lớn lên làm một kẻ bi quan luôn hướng tới cái chết, phải không?
Giờ tôi mới để ý, hôm nay tôi nhắc đến cái chết hơi nhiều thì phải…
" Này, mày có ngửi thấy mùi cháy không? "
" Mày coi lại xem đã lau miệng sạch chưa đi… "
Không để tôi nói hết câu thì bỗng có một mùi khen khét giống như cái ngày xảy ra tai nạn ấy xộc thẳng vào mũi tôi.
Bây giờ là 5 giờ chiều mùa đông, trời bắt đầu tối đi nhưng ở góc phố nọ thì ngược lại, một ngôi nhà đang bốc cháy rừng rực, nó lớn tới thắp sáng cả một góc trời khiến tôi tưởng nhầm hoàng hôn đang lặn ở đằng ấy.
" Mau kéo dây qua đây! Huy động lực lượng cứu người! "
" Không được thưa sếp! Con đường bên trong hoàn toàn không có lối đi! "
" Còn bao nhiêu người chưa thoát ra được? "
" Hai người thưa sếp! Dự kiến họ đang ở tầng 2. "
" Đã được bao lâu rồi? Tại sao tôi không hề thấy tiến triển gì vậy? "
" Đã gần một tiếng rồi ạ! Toà nhà có thiết kế đồ sộ và đội giải cứu 1 đã xác nhận bên trong có rất nhiều phòng và vật dụng bắt cháy nên quá trình giải cứu rất gian nan thưa sếp! "
Khung cảnh hết sức hỗn loạn, vòi cứu hoả không ngừng phun nước nhưng không có dấu hiệu ngọn lửa sẽ dập tắt, những thành viên của đội giải cứu cố gắng luồn lách qua những chướng ngại vật trong hành lang nhưng không thành.
" Papa!! Mama!! "
Ở gần đó, tôi thấy một đứa bé đang gào to tìm kiếm bố mẹ mình trong đống người vừa mới được cứu ra với khuôn mặt lấm lem và con gấu bông bị cháy xém trên tay.
Khi không thể tìm thấy bố mẹ mình, đứa bé đứng im như phỗng, khóc nức nở, hai dòng nước mắt tạo thành một hàng lăn dài trên đôi gò má phúng phính nhem nhuốc.
' Đứa trẻ này giống tôi. '
Tôi hiểu cảm giác đó hơn bất cứ ai, bất lực, căm hận… và tuyệt vọng. Nếu vỏ bọc thường ngày của tôi khiến tôi trông hoàn toàn ổn sau những gì đã xảy ra thì sâu bên trong tôi luôn tràn ngập một thứ: Sự hối hận.
Tim tôi đập liên hồi, hai bàn tay nắm chặt tới run rẩy, hơi nóng của đám cháy phả và mặt tôi khiến kí ức về tai nạn đó sống động hơn bao giờ hết. Nhưng lần này tôi không sợ nữa, sau tai nạn đó, tôi đã tìm hiểu mọi thứ về công tác phòng cháy chữa cháy cũng như cứu hộ cứu nạn.
Xét theo cấu trúc của ngôi nhà, tính từ thời điểm đám cháy bắt đầu lan ra ở tầng một cho tới thời điểm hiện tại là gần một tiếng, vẫn còn thời gian cho những người ở những tầng cao hơn có cơ hội sống sót.
" Thưa ngài, hai người còn sót lại trong toà nhà được dự đoán là đang ở tầng mấy ạ? "
" Tầng 2, nhưng chúng tôi vẫn chưa xác định được là phòng nào… Mà cậu là ai? "
" Phòng số 311 ạ! "
Chen ngang vào giữa tôi và người đội trưởng, đứa bé ôm con gấu bông bị cháy xém đến với khuôn mặt tha thiết cầu xin cùng đôi mắt ngấn lệ.
" Làm ơn hãy cứu bố mẹ cháu mới! Làm ơn! "
" Tuyệt! Hãy truyền thông tin tới đội giải cứu đến đưa bọn họ ra ngoài… "
" Thưa sếp! Đội giải cứu đã tìm được một nhóm người khác đang mắc kẹt ở tầng hai! Họ không đủ nhân lực để cắt cử người đi cứu hai người kia! "
" Chết tiệt! Còn đội tiếp viện thì sao? "
" Phải mất 15 phút nữa họ mới đến ạ! "
Như hiểu được những gì đang xảy ra, khuôn mặt của đứa bé ánh lên sự tuyệt vọng của tôi ngày hôm đó, sự tuyệt vọng tới cùng cực. Đứa bé ngã khuỵu, buông rơi con gấu bông cháy xém của mình với hay tay buông thõng.
Cúi xuống đỡ lấy con bé, tôi chỉ còn thấy sự trống rỗng trong đôi mắt của nó. Đôi mắt đó cũng giống một bên mắt bị tổn thương do vết cháy mà tôi thường thấy mỗi khi tôi nhìn vào gương.
" …Mọi thứ sẽ ổn thôi, nhóc con. Anh hứa! "
" Thưa ngài, hãy để tôi! "
" Cậu bị điên sao? Thậm chí nếu tôi đủ điên rồi để cho cậu lao vào đó, thì chúng tôi cũng không còn một bộ đồ bảo hộ nào nữa! "
" Hãy tin tôi! Tôi không sợ lửa! "
" Cậu bị điên sao?! "
" Ông có thể tin cậu ta, tôi dám lấy mạng sống của tôi để đảm bảo! "
Đứng bên cạnh tôi là ông bạn thân đang cố gắng thuyết phục đội trưởng đội lính cứu hoả - người đang mắng mỏ tôi đến đỏ cả mặt.
Bất chợt, cậu bạn thân của tôi lao vào ôm lấy ông ta và nói :
" Đi đi Chí! Liệu biết đường mà quay ra đấy!! "
" Cảm ơn! "
Bật phắt dậy, không tốn thêm thời gian, tôi lao vào đám cháy như một con thiêu thân.
Nhưng hài hước mà nói.
' Con thiêu thân này không sợ chết! '
—--------
" Rốt cuộc hai thằng đầu đất các cậu đang nghĩ cái gì vậy… "
" Tôi chịu, từ bé cậu ta đã thế rồi. "
Ngồi trên mặt đất là một chàng trai mũm mĩm với một bên mắt bầm tím và vị đội trưởng đội lính cứu hỏa đang thẫn thờ nhìn về đám cháy.
" Tôi chưa từng thấy ai như cậu ta trong suốt cuộc đời làm việc này… À đâu, có một người giống như cậu ấy, nhưng đó là từ lâu về trước rồi. "
" Cậu nhóc đó nổi bật với vết bỏng ở bên mắt trái, thời đó ta vẫn chỉ một lính cứu hoả mới vào nghề. Đối với những người như ta, việc đương đầu với ngọn lửa là một cái gì đó rất đáng sợ. Thậm chí khi cởi bỏ bộ đồ của mình ra, ta cũng không chắc mình có dám lao vào đống lửa như cậu nhóc đó không, nhất là ở độ tuổi như vậy. "
" Nhắc mới nhớ, chàng trai vừa rồi cũng có…! Không thể nào! Chính là cậu nhóc đó ư?! "
" Đúng rồi đấy, giờ thì ông hiểu chưa? Cậu ta đã vậy từ bé rồi. "
Trong đầu vị đội trưởng lúc này chỉ còn những ký ức về một huyền thoại trẻ tuổi đã cứu sống hai mạng người trong đám cháy trường Trung học G vào 12 năm về trước. Hình ảnh đứa bé vác hai người bạn học khác bước ra từ đám cháy đã để lại ấn tượng sâu đậm trong tâm trí ông kể từ ngày đó.
" Hôm đó tôi và một người nữa được cứu khỏi đám cháy đó chính là nhờ cậu ấy, cũng thật hài hước khi cậu chỉ nhớ tới bạn gái kia mà không nhớ tới tôi. Dù sao đi chăng nữa, tôi cũng đã quyết định mình sẽ ủng hộ cậu ta dù có thế nào đi chăng nữa. "
" …Ta hiểu rồi. "
" Thưa sếp, đội cứu hoả số 1 đã quay lại với những nạn nhân! "
" Được rồi, ngoài ra có ai thấy một chàng trai đang cứu hai người khác không? "
" Có thưa ngài! Nhưng vì tình huống quá cấp bách, với lại cậu ta có vẻ vẫn đang trong tình trạng ổn nên chúng tôi phải ưu tiên đưa những nạn nhân ra ngoài trước mà không thể giúp cậu ta được. "
Một người lính cứu hoả dõng dạc thông báo cho vị đội trưởng với cái lưng thẳng tắp.
" Ông không cần quá lo cho cậu ta đâu, có dám cá không? Cậu ta sẽ bước ra trong 3…2…1! "
Rầm!
Khi hai người đang tán gẫu, đột nhiên có một tiếng động mạnh như thứ gì đó vừa sụp đổ phát ra từ toà nhà. Theo sau đó là bóng hình của hai người đang lê những bước chân yếu ớt bước ra từ ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội, đằng sau họ là hình bóng của một chàng trai… đang ngồi im giữa một bức tranh đỏ rực, không nhúc nhích hay di chuyển.
" Nhanh đỡ lấy họ! "
" …Hãy cứu cậu ta với! Làm ơn, cậu ấy bị kẹt khi đang cố cứu chúng tôi! "
Nghe thấy lời nói từ hai vợ chồng vừa mới bước ra từ đám cháy, khuôn mặt của Tâm - người bạn thân của Chí, bỗng trở nên trắng bệch. Cậu lao tới đám cháy nhưng bị vị đội trưởng kia túm lại.
' Đừng đùa tao chứ, làm ơn! Mày có thể đùa bất cứ lúc nào nhưng xin đừng là lúc này chứ! '
" Hãy vào cứu chàng trai đó! Ngay lập tức! "
" Đừng có đùa với tao chứ! Chí! "