Rảo bước trên con đường rộng thênh thang của khuôn viên tuyệt đẹp trong học viện, ai mà tin được nơi này đã trải qua 30 năm rồi chứ, mọi thứ đều trông như vừa mới được xây cách đây 3 ngày.
Những lùm hoa được cắt tỉa gọn gàng, toả ra mùi hương thơm ngát êm dịu khiến ánh chiều tà trở nên thi vị hơn bao giờ hết.
Hầu hết số học viên sau khi được khai phá xong sẽ ở lại hội trường cùng đám bạn của họ. Có quá nhiều thứ để trao đổi với nhau, ngay cả việc được khai phá miễn phí thôi cũng đủ để họ trò chuyện cả chiều rồi.
Huống chi là một sự kiện rúng động do Vincent tạo ra, họ càng có thêm lý do để nán lại.
Chỉ một số ít học viên chưa hoà nhập được với cuộc sống nơi đây như tôi mới lủi thủi đi về một mình dưới bầu trời màu cam đầy huyền ảo này.
Nếu chỉ nhìn bình thường thì ai mà biết được thế giới này đang phải đối mặt với hàng chục thảm họa khác nhau đủ sức đe dọa tới sự tồn tại của cả một giống loài chứ?
Ít nhất thì những sự kiện đó cũng không xảy ra ngay lập tức.
Theo tính toán dựa trên bối cảnh hiện tại, tôi còn ít nhất 6 năm để những sự kiện đó bắt đầu có sự xoay chuyển.
Và thay vì được chuyển sinh với một cơ thể yếu nhớt như hầu hết các tiểu thuyết khác, tôi được chuyển sinh vào một cơ thể tốt hơn nhiều. Tuy không phải hoàn hảo và vẫn có những điểm yếu chí mạng nhưng ít ra tôi thừa khả năng để di chuyển tự do với không một khó khăn nào.
Tôi còn đòi hỏi gì hơn được chứ? Tôi đã có thể nhận được thứ tệ hơn nhiều.
Điều duy nhất khiến tôi băn khoăn là thân thế của cơ thể này.
Vì thông tin của học viên được bảo mật kỹ càng trong cục lưu trữ thông tin nội bộ của học viện và được bảo mật nghiêm ngặt bởi những kỹ sư công nghệ hàng đầu.
Ngoài ra, để có thể truy cập thông tin của mình, tôi còn phải sử dụng một mã bảo mật được đặt bởi chính tôi và chỉ một mình tôi biết.
Đáng tiếc là tôi đã chuyển sinh muộn hơn một chút, vậy nên chỉ có trời mới biết tôi đã đặt mã bảo mật đó là gì.
Có thể tôi sẽ được cấp quyền đổi mật khẩu nếu tôi đưa ra đủ chứng cứ xác thực danh phận nhưng tốt hơn hết là không nên làm điều đó vào bây giờ vì thiên tài Vincent của chúng ta vừa bật công tắc bảo mật cao độ của học viện.
" Haaa… Thế này thì phải mất ít nhất một tuần. '
Chắc tôi phải tạm gác lại vụ danh tính này nếu không muốn chuốc rắc rối vào người.
Ít ra tôi vẫn còn một vài kế hoạch cần phải thực hiện, tuy được ban cho cơ thể tuyệt vời này nhưng nếu tôi lơ là thì tôi có thể ngỏm bất cứ lúc nào.
Tôi cần đưa cơ thể này tới điểm tận cùng của cực hạn bằng mọi cách, trước hết là về mặt vật lý vì khoản này đã tương đối tốt rồi.
Việc có chuẩn bị được một cơ thể đủ mạnh để chịu đựng quá trình huấn luyện khắc nghiệt hay không sẽ ảnh hưởng hoàn toàn tới tương lai của một Võ giả.
Bởi vậy mà hầu hết những Võ giả mạnh mẽ ngoài kia đều là rèn luyện cực khổ từ bé cho tới khi họ đủ điều kiện để bắt đầu với những thứ căn bản nhất.
Và điều này chỉ xảy ra trong các danh gia vọng tộc, đặc biệt là những gia tộc có liên quan với con đường võ học.
Chỉ có họ mới đủ tiềm lực để đầu tư tiên dược, thuốc men và thực hiện cả một quá trình khai phá tài năng tư nhân cũng như môi trường để đào tạo nên một Võ Giả đích thực.
Bởi vậy tôi mới tò mò về thân thế của cơ thể này, nếu tôi may mắn là một thành viên của gia tộc Võ giả nào đó thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Kể cả khi đó là một gia tộc suy tàn đi chăng nữa tôi vẫn có nó để biện minh cho nguồn gốc của những Bí kíp mà tôi đang định tập luyện nếu có ai đó tò mò.
Vì những Bí kíp ấy không được tạo ra bởi bất cứ ai và không được xuất hiện ở bất cứ đâu trong thế giới này.
Mặc dù hầu hết các gia tộc Võ giả có nguồn gốc từ Trung Quốc - một trong những đại lục của thế kỷ trước nhưng thời nay toàn bộ thế giới đã chọn ra được một ngôn ngữ chung và bất cứ ai cũng có thể nói được nó.
Giới chức trách gọi nó là ManaLanguage hay là Ma Ngôn, một ngôn ngữ được sinh ra từ những ảnh hưởng của Mana với những thanh âm phát ra bởi con người.
Bạn chỉ cần phát ra âm thanh và truyền Mana vào nó, từ đó cho dù bạn có phát âm một cách khó hiểu đi chăng nữa thì tất cả mọi người xung quanh bạn vẫn có thể hiểu được chúng.
Khá kỳ lạ phải không? Ý tưởng này thực sự chỉ là biện pháp chống cháy khi một số độc giả của tôi thắc mắc về ngôn ngữ chung của thế giới trong cuốn tiểu thuyết. Tôi không thể ngờ rằng có một ngày nó lại hữu dụng như thế này.
Với tình huống hiện tại, việc sinh sống trong một môi trường có cách biệt lớn về ngôn ngữ là một bất lợi to lớn đối với tôi. Nhất là khi tôi chỉ mới học được hai thứ tiếng ở kiếp trước.
" Ah, mấy giờ rồi nhỉ? "
Click-Click!
Gõ lên màn hình chiếc điện thoại thông minh của mình, một âm thanh êm tai vang lên.
[ 6:20 ]
Thời điểm bây giờ có lẽ là chiều muộn, học viên có thể ăn cơm tối trong nhà ăn của trường hoặc lựa chọn ăn ngoài nếu có điều kiện.
Xét tới cái túi rỗng của tôi hiện giờ thì việc dành tiền cho một bữa ăn xa xỉ bên ngoài là một ý tưởng tồi.
Dù sao thì đồ ăn trong căng tin của học viện còn tốt hơn gấp trăm lần những thứ tôi phải nhét vào miệng để sống qua ngày ở kiếp trước. Tôi nhớ là đã đề cập tới một số món ngon nhức nách trong tiểu thuyết nên có lẽ tôi sẽ ổn với chúng.
Tuy nhiên, nhà ăn sẽ đóng cửa sớm vào lúc 7h30 nên tôi bắt buộc phải đi thật nhanh nếu không muốn đi ngủ với cái bụng trống.
" …Đó có phải là mẫu điện thoại Pokia 1820 không?! "
Trong lúc tôi đang toan đút chiếc điện thoại vào túi và đi tới nhà ăn, một giọng nói hào hứng cất lên từ phía sau tôi.
Đó là một thanh niên với mái tóc rối bù màu xanh dương đậm, cậu ta có khuôn mặt khá điển trai nhưng nó bị phong ấn bởi cặp kính tròn của những tên mọt sách khiến thứ duy nhất còn sót lại chính là dáng vẻ tri thức của cậu ta.
" Cậu có phiền không nếu tôi mượn nó một chút?! "
" Oh… Đây? Có thứ gì trên chiếc điện thoại này khiến cậu hứng thú sao? "
" Tất cả mọi thứ về nó ấy chứ! Cậu thật sự không biết gì về nó sao?! "
" Đây là một trong 5 chiếc điện thoại tiên phong cho thế hệ điện thoại thời nay đấy! "
" Ngành công nghiệp di động đã có một sự cải tiến lớn về công nghệ kể từ khi Mana xuất hiện trên thế giới này nhưng chúng đều chưa là gì so với những năm sau khi Thất Tuyệt Đại Thánh Nhân xuất hiện. "
" Nếu trước đó một chiếc điện thoại thông minh có thể kéo dài thời gian vận hành lên tới 2 năm chỉ bằng một hạt Mana cô đọng bé bằng hạt đậu thì sau sự xuất hiện của 7 vị Thánh nhân chúng có thể hoạt động vĩnh viễn chừng nào còn Mana trong bán kính 10cm quanh nó. "
" Thậm chí chúng còn có thể tự động tích trữ một lượng Mana nhất định, đủ để giúp chúng hoạt động trong 3 năm. "
" Và chiếc Pokia này là một trong 5 chiếc đầu tiên áp dụng công nghệ đó! "
" Về sau tính năng tích trữ Mana được coi là thừa thãi vì con người đã tìm ra cách tối ưu hơn để khai thác Mana trong không khí nên những thiết bị hiện nay không còn chức năng ấy nữa. "
" Nhưng điểm đặc biệt của nó nằm ở đây này! "
Rút ra từ túi một chiếc bút bi trông có vẻ tinh xảo, tôi không xác định được liệu nó là một cây bút bi hay là một chiếc tua vít nữa nhưng nhìn nó khá tuyệt trên tay của cậu thanh niên kia.
Click-Click!
Chỉ với vài thao tác đơn giản, cậu ta đã tháo bung chiếc điện thoại của tôi ra. Bên dưới lớp màn hình nứt nẻ là hệ thống bảng mạch phức tạp, ở trung tâm là một hạt nhỏ bằng viên bi ve có màu xanh lục pha chút xanh dương.
Nó đang tỏa ra ánh sáng lờ mờ đầy huyền ảo khiến tôi bị mê hoặc.
" Đây này! Đúng như tôi nghĩ, chiếc Pokia này thực sự là một mẫu nguyên bản! "
" Hầu hết những chiếc Pokia thời nay đều chỉ là cái vỏ còn bên trong là một hệ thống hoàn toàn khác, dù sao thì nhìn bình thường cũng không ai biết được nó là thật hay giả. Người ta chỉ cần thoả mãn cái thú chơi đồ cổ của bản thân là được. "
" Cậu thực sự may mắn khi có một chiếc nguyên bản như thế này đấy! "
" T-Thế hả…? "
" Đáng tiếc là tôi không đủ điều kiện để mua nó nhưng nếu là một đại gia thì lại khác đấy! Nhất là những người đam mê công nghệ như tôi, họ sẽ không tiếc bất cứ giá nào để sở hữu một thứ như thế này. "
Lời nói của cậu thanh niên khiến tôi chết lặng, ai mà ngờ được tôi đang sở hữu một món đồ mà hàng ngàn nhà sưu tầm đều ao ước.
Điều này khác nào việc đang đi trên đường mà bị một túi tiền rơi bụp vào đầu đâu?!
' Mình phát tài rồi ư?... Mình giàu rồi!! "
Đing-Đong! Đing-Đong!
" Oh chết tiệt! Nhà ăn sắp đóng cửa rồi! Trả lại cậu chiếc điện thoại này! Nhớ là phải giữ nó cẩn thận, nó đáng giá cả một gia tài đấy! "
' Mình giàu rồi! Mình giàu rồi-!! '
Vội vàng ráp lại chiếc điện thoại đáng giá ngàn vàng, cậu thanh niên kia hớt hải chạy lướt qua khuôn mặt đang ngơ ngác của tôi mà không thèm ngoảnh đầu lại.
Phải một lúc sau khi mặt trời đã hoàn toàn khuất dạng và không gian xung quanh dần chìm vào bóng tối, ngay khi những cột đèn trên con đường đầy hoa được thắp sáng.
Tôi mới nhận ra.
Nhà ăn sắp đóng cửa!
—----------
" Haizz… Có vẻ hôm nay chỉ có từng này đứa ăn thôi nhỉ? Có lẽ mình nên đóng cửa sớm thôi. "
Một dáng hình mập mạp đang thu dọn căn bếp của mình sau một ngày dài mệt mỏi, ông ta từng là một đầu bếp Michelin nổi tiếng thế giới nhưng khi nhận được lời mời tới làm đầu bếp cho một học viện danh tiếng ông đã từ bỏ tất cả để đến đây làm việc.
Ông đã mong được phục vụ cho các thế hệ tương lai đầy triển vọng bằng những món ăn tâm đắc nhất đời ông, những món ăn mà ông đã dành cả cuộc đời để sáng tạo.
Nhưng mọi thứ không như ông nghĩ, ông dần nhận ra đám học viện không hề để tâm đến nhà ăn của ông chứ nói gì đến những món ăn mà ông tâm đắc.
Dần dần, ông trở nên chán nản, tuy rằng vẫn còn một số học viên thường xuyên đến nhà ăn nhưng chúng bị nguyền rủa với vị giác quá thiển cận để thực sự cảm nhận được cái ngon trong đồ ăn của ông.
Chỉ còn duy nhất một người khiến ông vẫn còn hi vọng, nhưng gần đây người ấy đã lâu không đến nơi này nữa.
Thứ còn sót lại trong thâm tâm người đầu bếp già là sự nghi hoặc và nỗi trăn trở thường trực.
' Liệu mình có nên nghỉ việc hay không… '
Ông có thừa đủ tiền để sống hết phần đời còn lại của mình trong sự sung sướng, danh tiếng của ông in đậm tới mức bất cứ ai cũng muốn ăn những món ăn của ông nếu ông quay lại thế giới ngoài kia.
Ông hoàn toàn thừa khả năng để rời bỏ một nơi mà tài năng của ông không được tôn trọng và sống phần đời còn lại ngập trong ánh hào quang.
Nhưng ông luôn có cảm giác bản thân sẽ tiếc nuối nếu rời khỏi học viện này, như thể có một thế lực đang cố níu giữ ông lại để chờ một ai đó.
Đáng tiếc, lần này nó không thể níu giữ ông được nữa. Chẳng có gì để ông nuối tiếc ở đây ngoài người kia nhưng người ấy hoàn toàn có thể đến chỗ ông thoải mái mà nên chẳng việc gì phải băn khoăn cả.
Ngay khoảnh khắc ông chuẩn bị đưa ra quyết định, một cậu thanh niên lê lết những bước chân héo mòn tới trước cửa căn bếp của ông.
" Nhà ăn đã đóng cửa rồi nhóc, ta rất tiếc nhưng không còn gì ở đây đâu. "
Như một thói quen, đó là câu nói ông hay dùng để đuổi những thằng nhóc mải chơi quên ăn mà ông gặp quá nhiều lần.
Thậm chí ông không cần liếc mắt cũng đoán được thằng nhóc này do đói và hết tiền mới mò tới đây kiếm ăn.
' Quả thực đồ ăn của mình chưa từng được trân trọng… '
" Làm ơn, 1 phần bò bít tết Weygaton! "
' ! '
" …Cậu nói cái gì cơ? "
" 1 phần Weygaton ạ! Làm ơn, cháu phải thử nó bằng bất cứ giá nào! "
Đột nhiên, trong lòng người đầu bếp già chợt bừng lên nắng hạ, trong đó còn có vô vàn câu hỏi không thể nói thành lời.
Làm sao đứa nhóc này lại biết tới món đó?
Ngay cả ông cũng đã dần quên đi đứa con tinh thần của mình, món ăn trứ danh đã từng cùng ông chinh phục khắp thế giới, ngay cả lũ yêu tinh sành ăn cũng phải gật gù trước món ấy.
Sự khơi gợi của chàng trai này khiến ông nảy sinh cảm giác kỳ lạ, một thứ mà lâu rồi ông chưa từng cảm thấy lần nào nữa.
Cảm giác muốn được nấu ăn, được một lần nữa tạo nên thứ kiệt tác mà ông đã lãng quên.
" …Kiếm đại một cái ghế mà ngồi đi. Ta vừa dọn hết bàn rồi nên ngươi có thể ngồi tạm ở cửa khu bếp của ta. "
Sau một lúc ngắn, mùi thơm bắt đầu lan tỏa khắp căn bếp rồi dần lấp đầy không gian của nhà ăn, những tiếng xì xèo cùng tiếng lách cách của thìa và chảo cũng đủ khiến bất cứ ai phải nhỏ dãi.
Nhưng thứ còn sống động hơn chính là những cảm xúc kỳ lạ đang lần lượt tuôn trào trong lòng vị đầu bếp già.
Ông đã làm món này cả nghìn lần nhưng chỉ mới gần 9 năm bỏ quên nó đã khiến ông phải lúng túng như lần đầu.
Ông đã chinh phục hàng triệu thực khách nhưng ngay lúc này ông lại lo sợ rằng chàng trai kia sẽ chẳng thể thoả mãn với món ăn mình làm ra.
Ông đã sáng tạo hàng nghìn mỹ thực nhưng quá trình làm lại một món ăn mà ông đã hiểu quá rõ lại cảm giác như ông đang mày mò tạo nên một thứ gì đó mới.
' …Miếng phi lê này chưa đủ chuẩn, vẫn còn một chút mỡ bên trong. '
Ông đã chọn miếng thịt tốt nhất trong chiếc tủ lạnh chứa đầy loại thịt hảo hạng của mình như ông vẫn cảm thấy chưa đủ.
' …Nấm, rau, nước sốt, tất cả đều không đủ tốt! Tại sao mọi thứ lại thiếu sót như thế này! '
Mặc dù là cựu đầu bếp nổi tiếng nhất thế giới, từng đi sát phạt những đầu bếp không đủ tiêu chuẩn để nấu những món ăn mà ông tạo ra. Nhưng ai mà ngờ được rằng chính ông bây giờ cũng đang lúng túng với chúng hơn bất cứ ai khác.
Mất gần 2 tiếng vật lộn với món ăn mà chàng trai lạ hoắc kia yêu cầu, cuối cùng vị đầu bếp già cũng hoàn thiện món bò Weygaton huyền thoại một thời.
Nhẹ nhàng đặt chiếc đĩa được bài trí tinh xảo với những nguyên liệu thông thường như rau, cà chua bi và nấm, không thể thiếu miếng phi lê bò được nấu vừa tới quấn trong lớp bánh ngàn lớp cùng nấm truffles.
Mặc kệ những giọt mồ hôi đang dần thấm ướt chiếc áo đầu bếp của ông, vị đầu bếp bắt đầu buông lời chửi rủa.
" Mẹ kiếp! Ta không thể tin được ta lại gặp khó khăn với chính món ăn của mình. Ngươi có thể chê bai thoải mái vì ngay cả ta cũng không thể chấp nhận nổi thứ rác rưởi này. "
" Ta chưa từng thấy bản thân ngu ngốc như lúc này, quả là một chiếc sandwich tệ hại! "
Ngó lơ những lời phàn nàn của vị đầu bếp già, chàng trai kia chỉ nhẹ nhàng cắt lấy một miếng thịt rồi bỏ vào miệng.
Ngay tức khắc, khuôn mặt của cậu biến sắc dữ dội khiến vị bếp trưởng kia cũng phải ngừng luyên thuyên mà hỏi bằng một giọng run rẩy.
" …N-nó có ngon không? "
Hai mắt ông mở to, hai tai vểnh lên như không muốn bỏ sót bất cứ âm thanh nào chuẩn bị thoát ra từ miệng của cậu thanh niên.
" Nó ngon tới mức dở tệ… "
Không thể tránh khỏi sự thất vọng, khuôn mặt của bị đầu bếp thoáng có vẻ buồn rầu, hai mắt ông cụp xuống như không muốn lộ ra vẻ xấu hổ của mình.
" …Nó tệ tới mức có thể khiến tôi đánh đổi mạng sống của mình chỉ để ăn một lần nữa. "
" Ông thực sự đã tạo ra một thứ vũ khí chết người đấy! "
Từng lời nói ranh mãnh cùng với nụ cười láu cá trên môi chàng trai khiến vị đầu bếp không khỏi bất ngờ, ông cảm thấy như mình chưa nghe rõ và muốn nghe lại những lời vừa rồi một lần nữa nhưng ông không thể nói nên lời.
" Sao? Ông chưa nghe được à? Có cần tôi nói lại không? "
" Không cần đâu nhóc… "
Quay lưng lại với nụ cười mỉm dần biến thành một tràng cười sảng khoái, vị đầu bếp già chưa từng vui đến thế kể từ lần đầu ông học nấu ăn.
Ông đã tìm ra được thứ níu giữ mình ở lại nơi này.
Ông đã tìm ra lẽ sống một lần nữa.
-----------
" Phù! Thực sự tôi muốn ăn thêm một đĩa nữa nhưng chắc trong tủ không còn nhiều đồ ăn đâu nhỉ? "
" Nếu cậu muốn thì mai ta sẽ nấu lại cho cậu cũng được nhưng nhớ là phải đến sớm đấy vì người già như ta ghét phải làm việc khuya như thế này. "
" Thật chứ?! Đây là ông hứa đó nhá! "
" Ta hứa! Giờ thì cút về đi trước khi bảo vệ của khu ký túc xá đóng cổng, cậu sẽ phải ngủ ngoài đường đấy. Tin ta đi, đó là một trong những trải nghiệm kinh khủng nhất ở học viện này đấy! "
" Haha! Nó có tệ bằng món ăn của ông không?! "
" Cút đi thằng nhóc láu cá! Đừng bắt ta phải đá ngươi ra khỏi đây! "
" Được rồi, được rồi… "
Khi tôi đi ra đến gần cửa nhà ăn, ông lão bỗng nhiên ném cho tôi một cái gì đó trông như một chiếc thẻ thông minh.
" Nhớ đấy nhá! Phải đến sớm đấy không là ta không nấu cho đâu! "
Vẫy chào ông ta bằng một cái phẩy tay, dù có nói thêm điều gì thì nó cũng như vậy. Khi hai người đã hiểu nhau ở một mức độ nào đó thì chỉ cần một hành động nhỏ thôi cũng đủ để giao tiếp.
Mà tôi cứ thắc mắc nãy giờ tại sao trông ông ta cứ quen quen.
Nhìn tựa tựa như Gordon Ramsay nhưng trông có vẻ hiền hậu và già dặn hơn nhiều.
Chắc là tôi đang nghĩ nhiều rồi.