webnovel

Me Vợ Không Lối Thoát

作者: Moc_1401
都市
連載中 · 4.5K ビュー
  • 2 章
    コンテンツ
  • レビュー結果
  • N/A
    応援
概要

Một cuộc giao dịch, cô mang thai con của người lạ, mang bụng bầu gả cho người đàn ông đã đính ước từ nhỏ. Vốn cho rằng chỉ là một cuộc giao dịch, lại dây dưa thứ tình cảm không nên có trong cuộc hôn nhân này. Mười tháng hoài thai sắp sinh, một tờ đơn ly hôn trên đất, cô mới hoàn toàn tình ngộ. Sau này anh ta nói "Bà xã về đi, người anh yêu luôn là em"

タグ
1 タグ
Chapter 1Chương 1: Tôi không hối hận

Độ ấm từ sau lưng chậm rãi vây quanh, hô hấp nóng bỏng ở bên tai: "Sợ không?"

Hơi thở xa lạ quanh quẩn bên tai khiến người ta lạnh lẽo đến không dám lên tiếng.

Lâm Tử Lạp như cảm giác được người đàn ông hơi khựng lại, sau đó lại vang lên giọng nói của anh: "Bây giờ hối hận vẫn còn kịp."

Cô căng thẳng siết chặt hai tay, lắc đầu: "Tôi không hối hận…"

Cô đang ở trong thời kỳ xinh đẹp nhất, nhưng…

Một đêm này đau đớn mà dài lâu…

Cuối cùng nửa đêm về sáng người đàn ông đứng dậy đi vào phòng tắm, Lâm Tử Lạp mới kéo thân thể mệt mỏi, mặc đồ ra khỏi phòng.

Dưới lầu khách sạn có người phụ nữ trung niên giới thiệu công việc này cho cô đang đứng đó, thấy Lâm Tử Lạp đi tới, bà ta đưa cho cô một cái túi màu đen: "Đây là tiền thù lao của cô."

Lâm Tử Lạp gần như không chút do dự nhận lấy, cầm tiền nhanh chóng chạy đi, thậm chí còn không quan tâm sự đau đớn dưới thân, chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện.

Bầu trời vẫn chưa sáng khiến hành lang rất im lặng, dưới đất trước phòng phẫu thuật để hai cái cáng cứu thương, vì không đóng tiền nên không được đưa vào phòng phẫu thuật.

Lâm Tử Lạp nhìn mà đau lòng không thôi, nức nở nói: "Tôi có tiền, mau cứu mẹ và em trai tôi đi…" Cô nghẹn ngào đưa tiền trong tay cho bác sĩ, bác sĩ nhìn thoáng qua, đưa cho y tá kiểm kê, sau đó mới kêu nhân viên đưa người bị thương vào trong phòng phẫu thuật.

Lâm Tử Lạp không thấy bọn họ đẩy em trai mình vào, vội vàng nhào lên bắt lấy bác sĩ cầu xin: "Còn cả em trai tôi nữa, ông cứu thằng bé đi…"

Bác sĩ thở dài: "Thật ngại quá, em trai cô đã không cứu được nữa rồi…"

"Không cứu được nữa?!

Lời này như tiếng sét động trời giáng mạnh lên đầu Lâm Tử Lạp, khiến trước mắt cô đen lại…

Đau, lồng ngực như bị người ta dùng con dao quấy phá, đau đến run rẩy ngồi cuộn lại dưới đất, tám năm trước, cô mười tuổi, ba ngoại tình vứt bỏ mẹ, đuổi mẹ đang mang thai và cô ra nước ngoài xa lạ.

Sau đó em trai được sinh ra, lúc ba tuổi phát hiện mắc bệnh tự kỷ, vốn cuộc sống đã túng thiếu, bệnh của em trai lại liên tiếp gặp nạn, cô và mẹ đi làm công cho người khác khắp nơi mới có thể sống qua ngày. Nhưng một vụ tai nạn giao thông, ở nước ngoài không có người thân, không có tiền, không ai giúp đỡ, khiến cô cảm nhận được cái gì là cùng đường.

Bị ép đến đường cùng, cô đã bán đi mình cũng không thể cứu em trai về.

Có một sự đau đớn, nó không dữ dội, nhưng lại khiến người ta cảm thấy không dễ chịu, hít thở cũng khó khăn, bầu trời thì xám xịt, nhưng cô phải chấp nhận, còn phải cười mà chấp nhận, vì cô còn mẹ.

Mẹ cần cô.

Sau khi được điều trị, sức khoẻ của mẹ chuyển biết tốt, nhưng khi biết em trai đã chết, bà như sụp đổ đến nơi.

Là Lâm Tử Lạp ôm bà, khóc nói: "Mẹ, mẹ vẫn còn con, cố sống tốt vì con đi."

Suốt một tháng ở bệnh viện, Trang Kha Nguyệt thường xuyên ngẩn người ngồi bên giường, Lâm Tử Lạp biết bà nhớ em trai. Nếu không phải vì mình, chỉ sợ mẹ đã đi theo em trai rồi, vì phải chăm sóc mẹ, cô bị đuổi học, nhưng vết thương của mẹ đã chuyển biến tốt đẹp.

Cô xách đồ ăn đi vào bệnh viện, đến trước cửa phòng bệnh, khi cô nâng tay vừa định mở cửa, lại nghe thấy giọng nói ở bên trong…

Cô rất quen với nó, cho dù đã cách xa tám năm, cô vẫn nhớ rõ dáng vẻ ông ta ép mẹ ly hôn với mình.

Sau khi đưa bọn họ đến đây, ông ta chưa từng đến nhìn bọn họ một cái, hôm nay lại đột nhiên xuất hiện ở đây là có ý gì?

"Kha Nguyệt, lúc trước bà và bà chủ nhà họ Tông tình như chị em, đã quyết định hôn ước từ nhỏ, theo đạo lý thì hôn ước bà quyết định phải do con gái bà lấy chồng…"

"Lâm Viên Trung, ông có ý gì?!" Thân hình Trang Kha Nguyệt gầy yếu, bất chấp trên người còn có vết thương mà giãy dụa đứng lên muốn đánh ông ta, ông ta còn là người hay sao?

Sắp xếp cho bà và con gái ở lại cái nơi quỷ quái xa lạ này, chưa từng quan tâm sống chết của bọn họ, hôm nay lại muốn con gái bà lập gia đình?

"Cậu cả nhà họ Tông cũng là con trai bạn tốt của bà, trông ưa nhìn, dòng dõi nhà họ Tông bà cũng biết đó, lấy bên đó chỉ có hưởng phúc thôi…" Nói đến phía sau, giọng ông ta nhỏ lại.

Cậu cả nhà họ Tông đúng là cao quý thật, dáng vẻ tuấn tú lịch sự, nhưng một tháng trước, anh ra nước ngoài làm việc bị rắn độc cắn, tê liệt thần kinh, không thể hành động, còn không thể làm chuyện kia.

Gả qua đó chẳng khác nào ở goá cả.

"Tôi lấy."

Lâm Tử Lạp đột nhiên đẩy cửa ra, cô đứng trước cửa, hai tay siết lại nắm chặt hộp đựng cơm trong tay: "Lấy chồng cũng được, nhưng tôi có một điều kiện."

Lâm Viên Trung nhìn ra cửa, thấy đứa con gái đã tám năm không gặp này, trong chốc lát hoảng hốt mất mấy giây. Lúc đưa cô đến, cô vẫn là một đứa nhỏ mười tuổi, bây giờ đã trưởng thành rồi, làn da cô trắng ngần, lại rất gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn còn chưa lớn bằng lòng bàn tay, khô khan không hề tươi tắn chúng nào, như không được phát triển tốt vậy.

Không hề khiến người ta yêu thích như con gái nhỏ trong nhà.

Sự không nỡ trong lòng cũng bớt đi, dẫu sao vẻ ngoài của cô cũng không đẹp lắm, cho dù lấy người chồng không làm được chuyện kia cũng không quá uất ức.

Nghĩ vậy, Lâm Viên Trung cũng không thấy có gì không tốt: "Điều kiện gì, nói đi."

"Tôi về nước với mẹ, trả tất cả những thứ thuộc về mẹ cho chúng tôi, tôi đồng ý lấy chồng." Lâm Tử Lạp liên tục siết chặt tay, dần dần mới bình tĩnh lại được.

Tuy hàng năm không ở trong nước, nhưng trước đây cô đã nghe nói tới nhà họ Tông của thành phố B, gia tộc khổng lồ, của cải bạc triệu, cậu chủ của nhà họ Tông đương nhiên là cao quý. Lâm Tử Lạp không cảm thấy chuyện tốt như vậy sẽ đến tay mình, nói không chừng cậu cả nhà họ Tông kia rất xấu, hoặc là thân thể có chỗ khiếm khuyết.

Nhưng cho dù thế, đây cũng là một cơ hội rất tốt để về nước với cô, lợi dụng tốt, còn có thể giành lại tài sản là của hồi môn của mẹ.

"Lạp Lạp…" Trang Kha Nguyệt muốn khuyên cô, chuyện lớn như cưới xin không thể đùa giỡn.

Cô đã đi theo bà chịu rất nhiều khổ cực rồi, không thể để cô đưa cả hôn nhân vào được.

Lâm Viên Trung nghe thấy thế, lo rằng Lâm Tử Lạp bị Trang Kha Nguyệt thuyết phục sẽ không muốn lấy chồng, vội nói: "Được, chỉ cần cô chịu lấy chồng, sẽ cho cô về nước."

"Của hồi môn của mẹ tôi thì sao?" Lâm Tử Lạp nhìn người ba trên danh nghĩa của mình, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo.

Lúc trước khi Trang Kha Nguyệt lấy ông ta thật sự có rất nhiều của hồi môn, đó là một số lượng không nhỏ, bây giờ kêu Lâm Viên Trung lấy ra khiến ông ta rất không nỡ.

"Ba, có lẽ đứa em gái kia của tôi rất xinh đẹp, nó nên có thứ tốt hơn, nếu lấy một người đàn ông thân thể có chỗ thiếu hụt thì cả đời cũng xong rồi, huống hồ ông và mẹ tôi đã ly hôn, ông cũng nên trả lại tiền bà đưa đến nhà họ Lâm đúng không."

Lâm Viên Trung chột dạ né tránh không dám nhìn thẳng vào cô.

Cô ở nước ngoài sao lại biết cậu cả nhà họ Tông kia là một người không vẹn toàn?

Lâm Viên Trung nào biết Lâm Tử Lạp chỉ đang đoán thôi.

Nghĩ đến cô phải lấy một người đàn ông không bình thường, Lâm Viên Trung nghiến răng: "Đợi cô gả qua đó sẽ đưa cho cô."

Con gái nhỏ của ông ta như hoa như ngọc, sao có thể lấy một người đàn ông không làm được chuyện kia chứ?

Có cao quý bao nhiêu, không thể làm chuyện vợ chồng thì khác gì một người tàn phế đâu?

Nghĩ đến đây, Lâm Viên Trung cũng không khó chịu như vậy nữa.

Nhưng trong lòng lại ghét Lâm Tử Lạp hơn mấy phần, chỉ toàn nghĩ việc lấy tiền từ trong tay ông ta.

Lâm Viên Trung lạnh lùng nhìn cô một cái: "Mẹ cô đúng là không dạy dỗ cô đàng hoàng, không hề biết lễ phép chút nào!"

Lâm Tử Lạp rất muốn nói người làm cha là ông không có trách nhiệm hay sao? Ném cô lại đây chưa từng để tâm.

Nhưng lúc này cô không thể nói, lợi thế của cô quá yếu, chọc giận Lâm Viên Trung không có lợi với cô.

"Chuẩn bị một chút, ngày mai trở về." Lâm Viên Trung vung tay áo rời khỏi phòng bệnh.

あなたも好きかも

Biệt Đội Rồng

Từ ngàn năm trước, viên đá Admas bay từ trong khoảng không vũ trụ đã xuyên qua tầng khí quyển rơi xuống Trái Đất. Viên đá này ẩn chứa nguồn năng lượng khổng lồ, khiến người sở hữu đá có được sức mạnh dị thường mà không thế lực nào có thể chống lại. Tương truyền rằng, trước khi rơi xuống Trái Đất, đá Admas không ngừng bay lượn trên không trung, với hình dáng thần Rồng hiện diện chiếu sáng cả khoảng trời bất tận. Người dân không ngừng truyền tai nhau về sự xuất hiện thần kỳ của đá Admas và gọi đó là Viên đá Rồng. Cuộc va chạm mạnh mẽ với Trái Đất diễn ra khiến đá Admas vỡ thành từng mảnh, nguồn sức mạnh cũng vì vậy mà phân tán khắp chốn nhân gian. Thế lực hắc ám dựa vào năng lực khổng lồ của những mảnh đá mà trở nên lớn mạnh. Chỉ duy nhất một mảnh nằm tại hồng tâm Admas không chút ảnh hưởng bởi năng lượng xấu, nó vẫn luôn chờ đợi và tìm kiếm NGƯỜI ĐƯỢC CHỌN. Thiên Ý là một cô gái lạnh lùng, ít nói, nhưng lại mang trong mình tấm lòng thiện lương khó ai sánh bằng. Và cô chính là NGƯỜI ĐƯỢC CHỌN! Tuy sở hữu nguồn năng lượng rất đặc biệt của đá Admas nhưng Thiên Ý lại từng trải qua nhiều nỗi ám ảnh đau buồn trong quá khứ. Cũng từ đó, Thiên Ý nhận ra sứ mệnh của mình. Cô cùng Hoàng Phi và các quái kiệt trong BIỆT ĐỘI RỒNG không ngừng chiến đấu với thế lực tà ác, đập tan nhiều âm mưu tàn độc, phá bỏ những vụ án kỳ lạ và thu thập những mảnh ghép còn lại của viên đá Admas. Có những câu chuyện được viết ra tưởng chừng rất kỳ bí, siêu thực, ma mị… nhưng đều xuất phát từ chính góc nhìn hiện thực hằng ngày, trong cái cách mà chúng ta trải nghiệm, tận hưởng và cư xử với cuộc sống của mình theo chiều hướng nào…để hướng về những giá trị nhân văn, nhân bản nhất. BIỆT ĐỘI RỒNG chính là một câu chuyện như vậy!

Daoist0d26Si · 都市
レビュー数が足りません
5 Chs

Vợ Boss là công chúa!!!

CÔNG CHÚA GIÁ ĐÁO! Cảnh Y Nhân, vị công chúa 14 tuổi văn võ song toàn của nước Lộc Nguyên, “bỗng một ngày đen trời” bị hoàng đế cữu cữu ban thuốc độc vì tội là yêu nữ họa quốc rồi xuyên không thành bà xã 19 tuổi của tổng giám đốc tập đoàn Lục thị. Đây là đâu? Đám độc phụ mặc đồ tang bắt cô uống thuốc này là định độc chết cô lần nữa sao? Cô là hoàng hoa khuê nữ, sao đột nhiên lại trở thành phụ nữ đã có chồng? Càng khó hiểu hơn là sao hoàng đế cữu cữu lại trở thành chồng cô thế này? Nơi kỳ lạ này có thật nhiều thứ mà cô không biết, đèn ngủ ở đây thổi không tắt, bị thương sẽ bị đưa vào “kỹ viện”, thêm cả chuyện “dì cả” đến thì cứ đến thôi, sao cô lại cần cái thứ “siêu thấm, siêu thoáng, siêu mềm mại” để làm gì? Một ngày đẹp trời, bà vợ mà Lục Minh - tổng giám đốc tập đoàn Lục thị anh chán ghét, đang muốn tìm cách ly dị cắt tay tự tử. Sau khi tỉnh lại, cô trở thành một người ngây ngốc không hiểu sự đời, gây cho anh biết bao phiền toái. Cô đang cố ý giả vờ ngu ngốc hay đã biến thành một người khác rồi? Để anh “lạnh lùng” quan sát đã.

Hoa Nhị Bảo · 都市
レビュー数が足りません
490 Chs

Xin chào thiếu tướng đại nhân

Cố Niệm Chi là một cô bé mồ côi, bố mẹ đã mất trong một tai nạn bí ẩn. Cô được quân đội giao cho Hoắc Thiệu Hằng - Thiếu tướng đứng đầu cục tác chiến đặc biệt và quân khu sáu chăm sóc. Cố Niệm Chi mới mười bảy tuổi đã tốt nghiệp đại học, muốn thi nghiên cứu sinh khoa Luật Đại học B do Giáo sư Hà Chi Sơ hướng dẫn. Do đố kị tài năng và nhan sắc của Cố Niệm Chi mà Phùng Nghi Hỷ đã dụ cô đến tiệc sinh nhật mình, hạ thuốc kích dục nhằm làm cô nhục nhã, không đến kịp kì thi tuyển nghiên cứu sinh. Hoắc Thiệu Hằng vì muốn cứu cô nên hai người đã có “tình một đêm” nhưng Cố Niệm Chi không hề hay biết. Là Thiếu tướng, sóng to gió lớn gì mà anh chưa từng thấy qua nhưng không ngờ lại thua trong tay của cô nhóc mình nuôi nấng sáu năm trời, chậm rãi mà rơi vào tâm của cô. Sau sự việc đó, Hoắc Thiệu Hằng luôn tìm cách tránh mặt, thờ ơ với Cố Niệm Chi. Trước sự chăm sóc ân cần, chu đáo của Mai Hạ Văn - lớp trưởng lớp đại học, Cố Niệm Chi đã đồng ý làm bạn gái cậu ta. Liệu Cố Niệm Chi có nhận ra tình cảm thực sự của mình với “chú Hoắc” - người cô luôn tôn kính, ỷ lại và có dũng cảm theo đuổi tình yêu đích thực của cuộc đời mình?

Han Wuji · 都市
4.9
765 Chs