webnovel

Ngày Mai Nắng Lên

作者: QiunTb
都市
連載中 · 5.9K ビュー
  • 3 章
    コンテンツ
  • レビュー結果
  • N/A
    応援
概要

Đây là những câu chuyện ngắn mình viết khi ngẫu hứng, mong mọi người sẽ thích. Vì chỉ mới tập tành thôi, nên khi đọc mong mọi người có thể giành chút thời gian để góp ý, giúp mình trở nên tốt hơn. Cảm ơn mọi người vì đã đọc truyện của mình.

Chapter 1Đóa Hoa Mặt Trời (1)

Điệp Di ngồi trên băng ghế dài trong hành lang của bệnh viện, mắt cô dán lên tấm kính trước mặt, một cơn mưa như trút nước bên ngoài, những giọt nước mưa chảy dài trên kính tựa như nước mắt ai đang lăn trên gò má.

Một bộ quần áo bệnh nhân với cái áo khoát len dày, tay áo dài che đi bàn tay thâm tím đầy những vết kim, cái mũ trên đầu che đi mái tóc đã rụng gần hết do quá trình hoá trị, tâm trạng như hoà vào với cơn mưa đêm ngoài kia.

"...Xin lỗi, tôi có thể ngồi ở đây được không?"

Cô cứ mải mê theo đuổi những suy nghĩ riêng mà không chú ý đến có một người đã đến bên cạnh mình từ lúc nào, Diệp Di nhìn anh cười rồi nhíc qua một tý nhường chỗ cho anh.

" Anh tên Hoàng, 24 tuổi, mắc ung thư dạ dày đã 4 năm. Còn em? " Hai người ngồi cạnh nhau, im lặng một hồi lâu anh mới lên tiếng bắt chuyện. Giọng anh khàn khàn trầm ấm, thật sự khiến người khác rất thiện cảm, cho dù là lần gặp đầu tiên.

" Em tên Diệp Di, 21 tuổi, mắc ung thư máu, chỉ mới được phát hiện hai năm trước."

Anh nhìn bàn tay thâm tím của cô, " Em làm hoá trị à?"

" Phải, đây là lần thứ ba.". Cô kéo tay áo, xoa xoa mu bàn tay đầy những vết kim rồi kéo mũ trên đầu xuống, vuốt mái tóc thưa thớt, cười xoà, " Tóc cũng rụng nhiều rồi."

Anh đưa bàn tay gầy guộc, nhợt nhạt vuốt tóc cô, " Tóc em đẹp lắm." Rồi kéo nón của mình xuống, đầu anh chẳng còn tóc nữa,"Anh đây xạ trị đã là lần thứ 7 rồi."

Anh đưa bàn tay nắm lấy tay cô. Bàn tay xanh xao gầy guộc của anh lại hợp với bàn tay đầy những vết kim của cô đến lạ. Trong bệnh viện, dưới một cơn mưa đêm, giữa họ, những con người phải đấu tranh từng ngày để được sống, đã xuất hiện một thứ tình cảm đẹp đẽ biết chừng nào.

........

Đất trời của thành phố này đã vào thu, chẳng còn những cơn mưa xối nước, chẳng còn những ngày nắng oi bức. Thu về mang theo bầu trời xanh cao có gió heo mây, một chút không khí lạnh của những ngày cận đông. Đất trời phủ một nét đẹp dịu dàng đầy thơ mộng.

Cô ngồi trong công viên đợi anh, ngắm nhìn những chiếc lá vàng rơi, nhìn lũ trẻ con vui đùa, nhìn dòng người hối hả trở về nhà sau một ngày lao động vất vả, cô nhìn tất cả bằng ánh mắt trìu mến nhất, nâng niu nhất, như muốn khắc thật sâu những hình ảnh đẹp đẽ đó vào trong tâm trí.

Phía xa kia, bóng hình quen thuộc đang tiến đến cô mỗi lúc một gần. Anh đến, đưa cho cô một cái hộp giấy, bên trong là một cái bánh ngọt với nhiều kem tươi kèm theo một quả cherry ở bên trên.

Vừa thấy cái bánh, Diệp Di liền quay qua nhìn anh bằng đôi mắt phát sáng, miệng cười tủm tỉm đầy nịnh nọt, " Cho em à?"

Anh nhìn cô rồi phì cười, nhịn không được mà đưa tay véo má cô một cái, " Ừm"

Cô chẳng hề kiêng nể, mở hộp , múc từng miếng to cho vào miệng, ăn vô cùng ngon lành. Miếng cuối cùng mà cô chừa lại chính là quả cherry đỏ mọng kia, lấy tay cầm lấy cuốn quả, đưa lên lắc lư rồi cho vào miệng nốt. Một cái bánh đã được Diệp Di sử lý vỏn vẹn trong khảng thời gian chưa đầy 10 phút.

Sau khi đánh chén xong, cô xoa xoa bụng, tâm trạng vô cùng tốt, đối với cô bây giờ cả thế giới đều là màu hồng.

Minh Hoàng đưa nước cho cô, dùng khăn tay lau đi một chút kem còn dính trên mặt cô, " Thật là, một cái bánh đã có thể khiến em thoã mãn thế sao?"

" Xí, anh không biết đâu, trước kia vì em muốn được làm người mẫu nên chẳng bao giờ dám ăn mấy thứ này đâu, bây giờ chẳng cần nữa sao lại không ăn cho thoã thích chứ."

Anh ân cần chỉnh áo mũ lại cho cô rồi nhìn ra xa xăm," Di Di"

" Dạ?"

" Em có sợ chết không?"

Với câu hỏi này, cô chần chừ hồi lâu, " Chết, nếu mà nói không sợ là đang nói dối, nhưng đối với em bây giờ, sống hay chết cũng không quan trọng...". Cô quay sang nắm lấy tay anh, nhìn vào mắt anh," Nếu bây giờ phải chết, em không Có gì để hối tiếc, nhưng nếu được chọn, em muốn sống tiếp."

...

Nắm tay nhau cùng đi dạo. Cùng nhau làm những công việc thiện nguyện. Cùng trồng hoa, cùng nằm trên đồi, cùng trị liệu, cùng kiên cường tiến về phía trước.

Họ cứ như vậy, trải qua những tháng ngày vui vẻ đầy ý nghĩa, tình yêu giữa những con người đứng trước cái chết dù mong manh nhưng lại vô cùng đẹp.

Đẹp vì nó tinh tuý, một thứ tình yêu chẳng mưu cầu, chẳng ràng buộc, họ chỉ yêu là yêu, thế thôi.

9 tháng trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, hạ lại về mang theo nắng ấm và hoa trái ngọt ngào về với con người.

Diệp Di ngồi trong tiệm bánh ngọt, tay cầm hộp bánh, nhìn ra bên ngoài, trong lòng nặng trĩu. Cô đã ngồi đây suốt ba tiếng đồng hồ rồi, từ lúc nắng còn vương đến khi tắt lịm, ánh đèn đường bật lên, đường phố vẫn nhộn nhịp như thế mà sao trong lòng Diệp Di lại vắng lặng, trống trãi vô cùng.

Minh Hoàng đã ở bệnh viện suốt một tuần liền rồi, từ lúc Diệp Di vô tình nghe bác sĩ nói anh không thể qua khỏi, cô không muốn đến đó nữa, cô không muốn gặp anh nữa, cô, trên đời này ghét nhất là biệt ly.

Diệp Di không muốn gặp anh, cô không muốn đau lòng, cô muốn quên đi anh mà sao lại khó khăn đến thế, hình bóng anh cứ quẩn quanh trong đầu cô, làm trái tim Diệp Di cứ nhói lên từng hồi. Cô muốn gặp anh, cô muốn ôm lấy anh và giữ anh lại bên cô mãi mãi.

Cầm hộp bánh ra khỏi tiệm, Diệp Di cứ đi, đầu óc cô trống rỗng, chẳng biết đi về đâu, cứ bước từng bước nặng nhọc rồi đến trước bệnh viện lúc nào cũng không biết. Ngước lên nhìn toà nhà cao, người ra vào tấp nập, tiếng còi xe cấp cứu ing ỏi chói tai, ở nơi đây, cô và anh hằng ngày chơi đùa với lũ trẻ, trò chuyện với mọi người, những kỉ niệm rất vui. Nhưng cũng chính nơi đây, họ đã phải chịu bao nhiêu đau đớn, đã phải chiến đấu thế nào để được sống. Tất cả mọi thứ, Diệp Di đều nhớ rất rõ.

Diệp Di quay bước muốn rời đi, cô sợ phải nhìn thấy anh, sợ phải chấp nhận sự thật rằng anh Có thể sẽ rời xa cô. Nhưng trái tim cô không cho phép. Cô yêu anh.

...

Anh nằm trên giường bệnh, hơi thở mỗi lúc một yếu dần, không ngừng môn ra máu. Minh Hoàng biết rõ bản thân anh không còn nhiều thời gian nữa. Anh đang cố gắng, kiên trì chỉ để đợi một người.

Diệp Đi đã đến nhưng cô đứng mãi ngoài cửa, chẳng dám bước vào. Cô đứng đó, lẳng lặng nghe những tiếng khóc từ trong phòng vọng ra, những tiếng nấc như xé lòng.

Cửa phòng bỗng chốc bật ra, mẹ anh chạy vội ra ngoài, bố anh anh sợ bà sẽ làm chuyện dại dột nên cũng vội theo sau, để lại cô trước phòng bệnh cùng cánh cửa mở toang.

Trong phòng, cô nhìn thấy anh đang nằm trên giường bệnh với một mảng màu đỏ chói lên giữa không gian trắng của căn phòng. Rồi bỗng nhiên Diệp Di cảm thấy cảnh tượng trước mắt như nhoè đi, cổ họng cô nghẹn lại, sống mũi bắt đầu cay. Cô xoay lưng lại, gục đầu xuống, cố găn không cho nước mắt rơi ra, cô muốn đi, muốn chạy thật nhanh ra khỏi đây. Nhưng chưa kịp thì một giọng nói trong phòng vọng ra.

" Di Di."

Minh Hoàng lên tiếng gọi tên cô, tiếng nói cất lên trong vô thức khi mà chính anh cũng không biết đó có phải là người con gái anh yêu hay không. Anh muốn ngồi dậy, để nhìn rõ người con gái ấy, nhưng cơ thể anh chẳng còn chút sức lực nào cả, anh đã đánh đổi tất cả để được thở, để chờ đợi, anh thực sự rất nhớ Diệp Di, điều mà anh khao khát nhất bấy giờ là được gặp cô, cho dù chỉ là một phút thôi, một lần cuối cũng được.

Còn Diệp Di khi nghe thấy giọng nói đó, thanh âm đó, cô chẳng nghe rõ là gì, nhưng nó vô cùng thân thuộc. Chỉ một thanh âm phát lên thôi đã đủ làm tất cả những cảm xúc mà bất lâu nay cô chôn giấu trong lòng như vỡ oà. Nhớ nhung, xót xa, giận dỗi, tủi hờn,... tất cả cứ tuôn ra như một con đập vỡ, trên mặt cô giàn giụa nước mắt, những giọi nước mắt như những viên pha lê nhỏ cứ thi nhau lăn xuống gò má hồng hồng. Diệp Di buông hộp bánh trong tay, cô quay người chạy đến bên giường bệnh, ôm lấy Minh Hoàng đang nằm trên giường rồi bật khóc.

あなたも好きかも

Biệt Đội Rồng

Từ ngàn năm trước, viên đá Admas bay từ trong khoảng không vũ trụ đã xuyên qua tầng khí quyển rơi xuống Trái Đất. Viên đá này ẩn chứa nguồn năng lượng khổng lồ, khiến người sở hữu đá có được sức mạnh dị thường mà không thế lực nào có thể chống lại. Tương truyền rằng, trước khi rơi xuống Trái Đất, đá Admas không ngừng bay lượn trên không trung, với hình dáng thần Rồng hiện diện chiếu sáng cả khoảng trời bất tận. Người dân không ngừng truyền tai nhau về sự xuất hiện thần kỳ của đá Admas và gọi đó là Viên đá Rồng. Cuộc va chạm mạnh mẽ với Trái Đất diễn ra khiến đá Admas vỡ thành từng mảnh, nguồn sức mạnh cũng vì vậy mà phân tán khắp chốn nhân gian. Thế lực hắc ám dựa vào năng lực khổng lồ của những mảnh đá mà trở nên lớn mạnh. Chỉ duy nhất một mảnh nằm tại hồng tâm Admas không chút ảnh hưởng bởi năng lượng xấu, nó vẫn luôn chờ đợi và tìm kiếm NGƯỜI ĐƯỢC CHỌN. Thiên Ý là một cô gái lạnh lùng, ít nói, nhưng lại mang trong mình tấm lòng thiện lương khó ai sánh bằng. Và cô chính là NGƯỜI ĐƯỢC CHỌN! Tuy sở hữu nguồn năng lượng rất đặc biệt của đá Admas nhưng Thiên Ý lại từng trải qua nhiều nỗi ám ảnh đau buồn trong quá khứ. Cũng từ đó, Thiên Ý nhận ra sứ mệnh của mình. Cô cùng Hoàng Phi và các quái kiệt trong BIỆT ĐỘI RỒNG không ngừng chiến đấu với thế lực tà ác, đập tan nhiều âm mưu tàn độc, phá bỏ những vụ án kỳ lạ và thu thập những mảnh ghép còn lại của viên đá Admas. Có những câu chuyện được viết ra tưởng chừng rất kỳ bí, siêu thực, ma mị… nhưng đều xuất phát từ chính góc nhìn hiện thực hằng ngày, trong cái cách mà chúng ta trải nghiệm, tận hưởng và cư xử với cuộc sống của mình theo chiều hướng nào…để hướng về những giá trị nhân văn, nhân bản nhất. BIỆT ĐỘI RỒNG chính là một câu chuyện như vậy!

Daoist0d26Si · 都市
レビュー数が足りません
5 Chs

Giấc Mơ lên giường cùng Phong Tổng

Cô muốn nói tiếp, nhưng bất chợt cả cơ thể đau đớn dữ dội, khó chịu không sao tả xiết. Cảm giác như mọi ngũ quan trên người bị ai đó tàn nhẫn chà đạp, vô cùng mạnh bạo, nhưng lại ẩn chứa một chút khoái lạc khó lý giải. Ký ức tựa như dải lụa trong gió, lặng lẽ biến mất, để lại trong tâm khảm cô một khoảng trống vô tận. Cô chợt bừng tỉnh vì cảm giác đau nhói. Tựa như bị áp chế bởi vật gì đó không ngừng di chuyển, cơn đau nhức nhối khiến cô phải mở mắt. Trước mắt cô, một nam nhân đang đè lên người, thân hình rắn chắc và mạnh mẽ như ngọn núi, ánh mắt hắn đầy vẻ uy nghiêm, một vẻ cao cao tại thượng. Tuyệt nhiên người đó lại có gương mặt của Trương Thanh Phong? "Trương Thanh Phong?" Người đàn ông kia nghe thấy có người gọi thẳng tên mình, khuôn mặt lập tức biến sắc, tựa như mây đen kéo đến che kín bầu trời. Đôi mắt hắn lóe lên tia giận dữ, từng đường nét trên khuôn mặt càng thêm phần u ám, tựa như một cơn bão đang cuộn trào bên trong. " Ở Lưu Thành này được mấy người dám gọi thẳng tên tôi như vậy" " Muốn chết à ?" Cô hoảng loạn, vùng vẫy trong tuyệt vọng nhưng không thể thoát khỏi áp lực của hắn. Mỗi cử động của cô chỉ khiến cơn đau thêm phần dữ dội, như những mũi dao nhọn xuyên sâu vào chỗ nhạy cảm nhất. Hắn tiếp tục thúc mạnh hơn, từng nhịp thúc như lưỡi dao sắc bén đâm xuyên vào tận cùng, khiến cô cảm thấy như đang bị cuốn vào một vòng xoáy đầy đau đớn và tuyệt vọng. " a...ưm , Trương Thanh Phong, sao..... anh làm vậy với tôi?" " a......a.......ưm" Người đàn ông kia mặt mày khó hiểu, nét mặt lạnh lùng như được chạm khắc từ băng đá. Với người trong giấc mơ,chỉ chừa thân thể này ra thì còn lại khác hoàn toàn.... " Là cô leo lên giường tôi mà nhỉ? Cầu xin tôi chơi cô" Cả người hắn tỏa ra một khí lạnh vô hình, như những lớp sương giá vĩnh hằng, làm cho mọi cảm xúc và ý định đều bị che giấu trong một màn đêm u ám. "Trước giờ tôi không động đến phụ nữ". "Hôm nay phá lệ một lần vậy, không hiểu sao lúc động phải cô nhìn vô khuôn mặt này, "cậu nhỏ" của tôi lại hứng thú?" Anh khẽ nhếch môi, nở một nụ cười đầy châm biếm và khinh bỉ, như ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống mặt hồ , tựa như một lưỡi dao lạnh, vừa cắt sâu vào tâm trí vừa tỏ rõ sự khinh thường, như thể mọi chuyện trước mắt chỉ là trò chơi vặt vãnh. "Dạng to ra một chút , bên dưới cô như muốn cắt đứt chim tôi rồi?" " Bỏ tôi ra, tên điên này" Lý Mạn Giao hét lên. Cô tiếp tục vùng vẫy trong lúc hoảng loạn, cô nhìn thấy ánh mắt của hắn, sâu thẳm và lạnh lẽo như biển đêm. "Con gái của nhà nào vậy thật biết giữ gìn cho tôi, quả thực đây mới là lần đầu của cô?" Mười chín năm, cô giữ mình trong sạch, còn chưa từng có bạn trai, giờ lại bị một người lạ mặt ăn tươi nuốt sống như này? Hắn vừa nói vừa nhìn xuống huyệt nhỏ đang âm ỉ rỉ vài giọt máu khi bị dương vật đâm vào.... Hắn dường như không muốn dừng lại thúc ra rồi đâm vào mặc cô la hét. " Nhìn người cô nhỏ bé như vậy nhưng ngực cũng lớn thật, lại còn mềm mềm, tiểu anh đào cũng hồng hồng." " Thật khiến người ta si mê, muốn ngậm lấy hai vú của cô " Giọng Trương Thanh Phong trầm ấm nhưng đầy uy lực, khiến cô cảm thấy mình như lạc vào một cơn ác mộng không lối thoát. Hắn nhét áo vào miệng Lý Mạn Giao không cho cô kêu la , đồng thời lấy thắt lưng trói tay cô qua giường. Thật tình đây là dáng vẻ làm tình gì vậy? Rất mạnh bạo. Hắn làm tình như một con thú dữ mới được xuất chuồng vậy, vừa mạnh bạo vừa dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi. Anh ta nói xong, từ từ tiếp tục việc mình đang làm, không mảy may để tâm đến vẻ mặt của cô. Hắn dường như chỉ bị cuốn hút bởi thân thể đầy đặn, tươi mới và trắng nõn này. Nhẹ nhàng liếm láp từng chút, từ hai quả đào căng mọng dưới cổ cô. Tùy ý xoa bóp cho đôi thỏ trắng nõn dựng thẳng đứng. Hơi thở của hắn nóng bỏng và nặng nề, dường như hòa quyện với làn da mềm mại của Lý Mạn Giao. Hắn không vội vàng, mà từ từ khám phá từng vùng da, như muốn cảm nhận từng chi tiết của cơ thể tươi mới trước mắt.

_PhungNguyetHa2710 · 都市
レビュー数が足りません
7 Chs

暖风不及你情深

Quý Noãn bị hạ thuốc độc, trước khi chết, cô mơ hồ nhìn thấy bóng người đàn ông cao lớn đến trước cửa phòng giam, người ấy không phải ai khác, chính là Mặc Cảnh Thâm – người chồng mà mười năm trước cô đã từng dùng cái chết để ép ly hôn. Khi tỉnh lại, Quý Noãn bất ngờ phát hiện bản thân đã xuyên về mười năm trước, khi ấy cô vẫn là bà Mặc – là người phụ nữ xinh đẹp nhất Hải Thành, kiêu ngạo, cá tính, coi thường người khác và đặc biệt căm ghét cuộc liên hôn giữa hai nhà Mặc – Quý. Trong quá khứ, cô đã tự cắt cổ tay để ép Mặc Cảnh Thâm ly dị, ép anh phải thề không được xuất hiện trước mặt cô, để rồi sau đó, nhà họ Quý sụp đổ, cô lang thang phiêu bạt, bị bọn buôn người bắt đi, bị vu oan rồi chết trong nhà giam, còn Mặc Cảnh Thâm trở thành người đứng đầu Tập đoàn Shine, giữ đúng lời hứa, mười năm không một lần quay lại Hải Thành. Vận mệnh cho Quý Noãn cơ hội được sửa chữa sai lầm, bởi vậy, cô không thể bỏ lỡ. Cô ra sức níu giữ cuộc hôn nhân đã từng bị chính mình đẩy đến bờ vực đổ vỡ, cô tìm cách kiên cường, độc lập, trả thù những ai từng muốn hại cô và nhà họ Quý. Đối với Mặc Cảnh Thâm, cô lại càng trân trọng, bởi khi tĩnh tâm nhìn lại, cô mới nhận ra Mặc Cảnh Thâm chính là người đàn ông luôn đứng sau bảo vệ mình, dù cô ngông cuồng, bất chấp lý lẽ, anh vẫn sẽ dịu dàng, che chở và bao dung mọi thứ.

Emerald Smiles · 都市
4.9
1335 Chs