Cảnh Y Nhân vẫn đứng tại chỗ, cô không biết vì sao mình không có dũng khí bước vào chất vấn Lục Minh, rằng tại sao anh lại làm như vậy?
Rõ ràng đã đồng ý sẽ không liên lạc với Tiết Phương Hoa nữa, nhưng anh vẫn ở bên cô ta cả đêm không về nhà.
Có lẽ ngay từ khi cô nói thích Lục Minh, nhất định cô sẽ như các nương nương trong hậu cung, buộc phải chịu đựng tất cả chuyện này?
Nhẫn nhịn? Cô nhẫn nhịn được sao? Cô mà nhẫn nhịn được thì đã không phải là Cảnh Y Nhân rồi. Cô không như các nương nương trong hậu cung, lòng dạ không rộng rãi đến thế, làm sao có thể nuốt trôi nỗi ấm ức này được chứ!
Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân giận dữ định xông vào...
Đột nhiên, bụng cô đau quặn lại, bàn tay đang định đẩy cửa ra lại bất giác ôm lấy bụng, sắc mặt trắng bệch...
Đáng chết! Đúng lúc quan trọng mà cô bị sao thế này?
Lục Minh nắm chặt chiếc điện thoại hết pin từ tối qua trong tay. Cả đêm anh không về, chỉ sợ Cảnh Y Nhân lo lắng, cứ nghĩ mà sốt ruột!
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください