"Cậu cũng chán ghét con bé Cảnh gì đó mà vẫn cưới đấy thôi! Dù cậu không thích Phương Hoa nhà chúng tôi nhưng ít nhất cũng không chán ghét mà? Tình cảm chỉ cần từ từ bồi dưỡng..."
"Chú Tiết! Công ty còn nhiều việc phải giải quyết, tôi đi trước." Dứt lời, Lục Minh lạnh lùng tắt máy.
Anh không muốn dành thời gian để tốn hơi thừa lời với kẻ si tâm vọng tưởng đó.
Đặt di động lại chỗ cũ, anh dặn Lưu Hiểu Đông tạm thời ở lại trông bệnh nhân, nếu Tiết Phương Hoa xảy ra chuyện gì thì thông báo cho anh, rồi xoay người nhanh chóng đi mất.
Lục Minh vừa ra khỏi phòng bệnh thì bất ngờ nhìn thấy một người đang ôm bụng ngồi xổm ngay cạnh cửa.
Anh chỉ liếc một cái đã nhận ra Cảnh Y Nhân, con ngươi đột ngột co rút lại, anh vội kéo cô lên: "Sao em lại ở đây?"
"..."
Lục Minh thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô tái nhợt, vừa lo lắng vừa khẩn trương ôm lấy cô: "Em làm sao thế?"
Cảnh Y Nhân nhăn mặt, lắc đầu nói: "Em khó chịu vì "dì cả" đến thôi."
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください